“Hải Đường, con…”
Mẹ Phó nghiêm mặt, lời còn chưa kịp nói xong, Khương Du Mạn đã lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng giận. Con đã nghĩ kỹ rồi, con sẽ ở nhà nấu cơm.”
“Không được!” Mẹ Phó theo bản năng cự tuyệt: “Con ở nhà chưa từng làm việc, để mẹ làm cho.”
Khương Du Mạn vô thức liếc nhìn Phó Cảnh Thần, thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt anh. Cô dịu giọng an ủi: “Mẹ, con không biết làm việc đồng áng là thật, nhưng nấu cơm thì con biết. Trước kia ở nhà có người nấu rồi nên con không làm thôi. Bây giờ cả nhà mình phải đồng lòng vượt qua khó khăn, con chỉ nấu cơm thôi, không mệt nhọc gì đâu.”
Mấy thứ đồ ăn ngon trong không gian của mình, đương nhiên phải là mình làm bếp mới có cơ hội mang ra. Khổ thì khổ, nhưng không thể bạc đãi cái dạ dày được.
“Con dâu, Hải Đường không hiểu chuyện, con đừng chấp.” Phó Vọng Sơn trầm giọng, liếc nhìn Phó Hải Đường cảnh cáo.
“Cha mẹ, con thật sự biết nấu cơm mà. Thế này đi, con cứ thử nấu trước. Nếu con làm không nổi thì con sẽ nói với mọi người ngay.” Khương Du Mạn có chút bất đắc dĩ.
Phải khuyên giải mãi một hồi lâu, mấy người lớn mới chịu xuôi lòng.
Nhưng dù đã đồng ý, hai vợ chồng Phó Vọng Sơn vẫn cau mày, trông như đang đối diện với một vấn đề nan giải không nhỏ.
Trời tối hẳn, nhóm thanh niên trí thức trong sân đều đã vào phòng. Phó Cảnh Thần cầm theo quà biếu đi đến nhà Đội trưởng.
Diêu An Quốc nghe Phó Cảnh Thần trình bày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915079/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.