Lúc này cũng có không ít người nhà quê mang theo chút hàng hóa nông thôn đi giao bán khắp các hang cùng ngõ hẻm, đây hình như là một loại quy củ đã hẹn sẵn, năm nào cũng sẽ có mấy ngày như vậy, không có ai quản thúc cả.
Tô Hiểu Mạn nhìn thấy có bán gà con và vịt con lông xù, thế là mua ngay mười con gà con và năm con vịt, mua mấy con nhỏ này rất lợi, ba bốn phân tiền một con, cô mua mười mấy con như vậy mới chỉ tiêu có mấy đồng tiền.
Thím Trương ở cách vách nhắc nhở cô, nói nhiều gà vịt con như vậy không dễ nuôi sống đâu, năm trước thím Trương mua mấy con, chưa kịp đợi lớn lên đã bị c.h.ế.t hết một nửa, ai ngờ số sống sót đều là gà trống, thế là tiễn cả đám vào nồi hết cả.
Cũng không còn con gà mái nào để mà đẻ trứng.
“nếu có giữ lại được một con gà mái là tốt rồi.”
Tô Hiểu Mạn cũng không phân biệt được mái với trống, co nghĩ thầm mình mua nhiều gà con như vậy, kiểu gì chẳng có mấy con gà mái.
Sau khi trong viện có thêm một đám gà con lông xù, đồng thời cũng có thêm những tiếng kêu ríu rít.
Lông chúng nó xù xù, cánh nho nhỏ, móng vuốt lại càng nhỏ hơn, kêu chiếp chiếp chạy loạn ở trong sân.
Tô Hiểu Mạn quây một miếng đất cho chúng nó, phòng ngừa người qua lại không cẩn thận dẫm c.h.ế.t chúng nó, đám gà này quá nhỏ bé.
Những lúc nhàn rỗi, Tô Hiểu Mạn sẽ lấy một cái ghế ra ngồi ở trong viện, xem đám gà nhỏ này dùng đôi chân ngắn chạy loạn lên, rất là thanh thản.
Tô Hiểu Mạn tin rằng Tạ Minh Đồ là cao thủ nuôi gà, lén lút nói với anh: “Thím Trương ở cách vách cá cược với em là đám gà em mua về này sống không quá ba tháng được mà sẽ c.h.ế.t hết, em không tin đâu, em nhất định phải nuôi ra mấy con gà mái già cho thím ấy xem, anh phải giúp em.”
Tạ Minh Đồ cười gật gật đầu, nhưng anh cũng thương mà chẳng giúp gì được.
Một người đàn ông chỉ biết nuôi thả gà, cô còn có yêu cầu gì lớn hơn cho anh nữa được?
Tô Hiểu Mạn nhìn về phía thầy Quan: “Thầy ơi, thầy có thể chữa bệnh cho gà không?”
Quan Chấn Nhạc nhìn về phía Tạ Minh Đồ: “Cậu mau quản mấy cái suy nghĩ kì lạ của vợ cậu đi.”
Tạ Minh Đồ cho ông một cái lắc đầu bất lực.
ANh không quản được vợ mình.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Sau khi mang đám gà con về nhà chưa được hai ngày, một vị khách ngoài ý muốn tới chơi, là anh cả của Tạ Minh Đồ, Khương Ninh Phong.
Lúc anh ấy tới cửa, Tạ Minh Đồ và Quan Chấn Nhạc đều không ở nhà, ngay ánh mắt đầu tiên khi Tô Hiểu Mạn nhìn thấy Khương Ninh Phong, cô đã nhận ra rằng người này có thể là anh cả của Tạ Minh Đồ.
Khương Ninh Phong lớn lên không giống như cái tên tú khí của anh ấy, anh là một người đàn ông anh tuấn cao to, làn da phơi thành màu đồng cổ, ngũ quan lập thể khắc sâu, cả người tỏa ra hơi thở chói chang như ánh mặt trời rực rỡ nhất.
Tiếng của anh ấy vô cùng trầm ổn: “Em dâu?”
“ANh là Khương lão đại?”
“Khương Ninh Phong.”
Tô Hiểu Mạn bảo anh vào trong sân, hành lý Khương Ninh Phong mang theo không tính là nhiều, chỉ có mỗi mấy bao đồ vật, ngoài ra, còn có một cái radio loại nhỏ rất là tinh xảo.
Khương Ninh Phong nói đây là quà kết hôn mà anh ấy cho hai vợ chồng bọn họ.
“Quà tân hôn đến trễ của anh cả, xin đừng trách.”
Tô Hiểu Mạn di dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh cả.”
Tô Hiểu Mạn chú ý tới hình như một bàn tay của anh bị thương, toàn bộ tay đều quấn băng vải, băng vải màu trắng đã hơi bẩn, lộ ra chút màu vàng của nước thuốc và gì đó màu đen.
Khương Ninh Phong chú ý tới tầm mắt của cô, chỉ nhàn nhạt mà nói: “Bị thương chút thôi.”
Tô Hiểu Mạn mời anh vào nhà uống trà, không bao lâu sau hai người Tạ Minh Đồ và Quan Chấn Nhạc đã trở lại, Tạ Minh Đồ đứng ở cửa nhíu mày, trước hết anh cảm nhận được có người ngoài tồn tại trong nhà.
Quan Chấn Nhạc cười anh: “Thế nào? Về nhà gặp vợ mà xụ mặt như ai thiếu nợ thế?”
Tạ Minh Đồ lắc đầu đi vào, vừa khéo nhìn thất Khương Ninh Phong ngồi ở cổng lớn, hai anh em nhìn nhau, Quan Chấn Nhạc nhìn về phía Tô Hiểu Mạn hỏi: “Đây là anh em của học trò thầy?”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, chủ động giới thiệu với họ: “Đây là anh cả anh ấy, Khương Ninh Phong.”
“Khương đại ca, đây là người thầy mà Minh Đồ vừa mới nhận, Quan Chấn Nhạc, Quan lão tiên sinh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]