Lúc này cũng có không ít người nhà quê mang theo chút hàng hóa nông thôn đi giao bán khắp các hang cùng ngõ hẻm, đây hình như là một loại quy củ đã hẹn sẵn, năm nào cũng sẽ có mấy ngày như vậy, không có ai quản thúc cả.
Tô Hiểu Mạn nhìn thấy có bán gà con và vịt con lông xù, thế là mua ngay mười con gà con và năm con vịt, mua mấy con nhỏ này rất lợi, ba bốn phân tiền một con, cô mua mười mấy con như vậy mới chỉ tiêu có mấy đồng tiền.
Thím Trương ở cách vách nhắc nhở cô, nói nhiều gà vịt con như vậy không dễ nuôi sống đâu, năm trước thím Trương mua mấy con, chưa kịp đợi lớn lên đã bị c.h.ế.t hết một nửa, ai ngờ số sống sót đều là gà trống, thế là tiễn cả đám vào nồi hết cả.
Cũng không còn con gà mái nào để mà đẻ trứng.
“nếu có giữ lại được một con gà mái là tốt rồi.”
Tô Hiểu Mạn cũng không phân biệt được mái với trống, co nghĩ thầm mình mua nhiều gà con như vậy, kiểu gì chẳng có mấy con gà mái.
Sau khi trong viện có thêm một đám gà con lông xù, đồng thời cũng có thêm những tiếng kêu ríu rít.
Lông chúng nó xù xù, cánh nho nhỏ, móng vuốt lại càng nhỏ hơn, kêu chiếp chiếp chạy loạn ở trong sân.
Tô Hiểu Mạn quây một miếng đất cho chúng nó, phòng ngừa người qua lại không cẩn thận dẫm c.h.ế.t chúng nó, đám gà này quá nhỏ bé.
Những lúc nhàn rỗi, Tô Hiểu Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626857/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.