Quan Chấn Nhạc nhắc nhở: “Thầy không già.”
Tô Hiểu Mạn vội vàng sửa miệng: “Đúng đúng đúng, con nói sai rồi, là Quan tiên sinh.”
Từ khi nghe được chiến tích khi xưa của Quan thần y, tư duy của Tô Hiểu Mạn cũng không khỏi chạy theo thím Trương, cho rằng Quan thần y là người đức cao vọng trọng sớm đã cưỡi hạc về trời.
Không nhịn được mà phải thêm cho ông một chữ “lão” vào đó.
Quan lão tiên sinh, mới có thể biểu hiện ra khí chất của thần y.
Khương Ninh Phong sửng sốt, anh ấy chớp chớp mắt, không nghĩ tới đứa em trai út này của mình, thề mà còn bái một người thầy ở thủ đô.
“Bái sư? Học cái gì?” Chẳng lẽ là thầy giáo trong trường học?
Tô Hiểu Mạn vừa định trả lời là học y, Tạ Minh Đồ lại giành trước mà mở miệng:: “Học nấu ăn.”
Khương Ninh Phong: “...Nấu ăn?”
Anh ấy kéo dài thanh âm, hỏi lại: “Một người đàn ông học nấu ăn?”
Nghe thấy lời này của anh ấy, Quan Chấn Nhạc là người đầu tiên bất mãn: “Học nấu ăn thì làm sao nào? Đàn ông chẳng lẽ không được học nấu ăn? Tôi chính là hậu nhân của ngự trù hoàng cũng nhá.”
Khương Ninh Phong: “...”
Ngay lúc đó biểu tình của Khương Ninh Phong khá kì lạ, dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Tạ Minh Đồ, nghĩ thầm thằng nhóc này chẳng phải là tới thủ đô để học đại học hay sao, còn học cả chế tạo máy bay, sao tự dưng hiện tại lại tìm cho mình một người thầy, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626858/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.