Tay trái Khương Ninh Phong bị thương, quân y trong đội nói với anh ấy, cho dù sau này có thể khôi phục lại được, cũng không thể hoạt động tự nhiên như bình thường được, đương nhiên là anh không thể tiếp thu đáp án này được, có thầy thuốc già chỉ điểm cho anh ấy, nói rằng có vị danh y rành việc này, nếu không ngại thì anh ấy đi tìm thử xem.
Thầy thuốc già không nói thêm gì, chỉ đi tới một đạo quán tìm người.
Sau khi thầy Quan chuyển tới sống cùng bọn họ, trong mắt đám hàng xóm, biến hóa lớn nhất của nhà bọn họ không phải là thứ khác, mà là hương thịt truyền ra càng nhiều, đám đàn ông đều là hít hương mà không nếm thịt nên không vui, Quan Chấn Nhạc rất thích ăn thịt, đặc biệt là món thịt vụn trộn mì ông nghiên cứu ra, cho dù là Tô Hiểu Mạn thì cũng có thể ăn hết một tô bự.
Tạ Minh Đồ lại càng không cần phải nói, số thịt vụ tích cóp ăn bảy ngày của Quan Chấn Nhạc, bị anh ăn một miếng hết tất.
Quan Chấn Nhạc líu lưỡi: “Cái thằng thùng cơm này!”
“Cậu ăn hết sạch thịt vụn tôi chế biến đặc biệt rồi?!!”
Tạ Minh Đồ nhướng mày: “Chính thầy bảo con ăn tùy ý.”
Quan Chấn Nhạc: “Xem ra tôi phải mang bàn tính ra mới được, tính xem để nuôi cậu thì đến tột cùng một tháng phải tốn bao nhiêu tiền.”
“Vợ cậu nuôi cậu không dễ dàng chút nào.”
Tạ Minh Đồ: “Con nuôi Mạn Mạn.”
Quan Chấn Nhạc: “Cậu cứ nuôi tốt cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626856/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.