Trương Đông Xuân đắc ý nói: "Tôi là ân nhân nhà họ Trần, sinh ba đứa con trai, không cần bù lại tiền sính lễ."
"Cô phải học tập tôi."
"Làm ân nhân mà như cái dạng này của chị sao?" Tô Hiểu Mạn đánh giá chị ta vài lần, lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Nhìn chị có vẻ lớn hơn chồng chị mười mấy tuổi đúng không? Chị làm việc cho gia đình nhà anh ấy bao nhiêu năm rồi?"
Sắc mặt Trương Đông Xuân cứng đờ, cô ta còn nhỏ hơn chồng mình 6 tuổi.
Cô nũng nịu mà nhìn về phía Tạ Minh Đồ, lôi kéo tay anh, mềm giọng nói: "anh Tiểu Đồ, em là kẻ thù nhà anh được không, làm ân nhân em thấy mệt mỏi quá, cảm giác rất khổ cực.
"Thân thể Mạn Mạn yếu ớt, không chịu nổi."
Tạ Minh Đồ nghẹn cười, phối hợp với cô: "Được chứ, anh cũng không nỡ để em chịu khổ chịu nhọc."
Trương Đông Xuân chỉ thấy cô gái hồ ly kia dựa vào trong lòng n.g.ự.c người đàn ông với vẻ mặt thẹn thùng ngọt ngào, mâ Yến Đường lời muốn nói nghẹn trong cổ họng không thốt ra được.
Như mắc cứng ở cổ họng.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
*
Mãi cho tới khi xuống xe lửa, Tô Hiểu Mạn vãn cứ mở miệng ngậm miệng là goj anh Tiểu Đồ.
Ga tàu hoả thủ đô là ga tàu hoả lớn nhất mà cô từng gặp ở thời đại này, vừa mới xuống xe lửa, gió lạnh phương bắc thổi tới khiến cô run bần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626801/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.