…
Hai người bọn họ đi tới cửa một căn tứ hợp viện thì dừng lại, nhìn ở bên ngoài thì bình thường chẳng có gì, không khác gì với những căn tứ hợp viện khác, chỉ là hơi cũ nát, lấy chìa khóa mở cửa, hai người bọn họ đi vào, nhìn kĩ, Tô Hiểu Mạn mới phát hiện:
Rách nát, là thật sự rách nát.
—— cảm giác như là phòng sắp sập.
Nóc nhà cũng được xếp đống mái ngói màu xanh lá không chỉnh tề chút nào, có chút tuyết trắng lả tả rơi, có không ít chỗ tàn khuyết, phỏng chừng là phải tu sửa lại nóc nhà một lượt, tường trắng giờ mang màu xám xịt, gạch cũng phủ rêu xanh, trên cây cột là lớp sơn màu son cổ xưa, đồ đạc bên trong nhà đã nát gần hết nửa.
Muốn ở được chỗ này, trước tiên phải tân trang cải tạo lại nó,
Nếu chỉ đơn giản vào nhà, phòng ở có tận mười gian cơ, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ chọn một gian không nát như vậy ở nhà chính phía bắc, quét dọn sạch sẽ một lần, thứ khiến Tô Hiểu Mạn thích là mấy tấc sân trong viện còn có mấy cái cây, cỏ hoang trên mặt đất vàng úa, cây cũng chỉ còn lại có cành khô lá úa, làm nổi bật lên căn nhà rách nát bốn phía, càng hiện lên vẻ quạnh quẽ tiêu điều.
Nhìn không thấy nhiều màu xanh lục cho lắm, chỉ có lúc đi ngang qua cửa nhà bên cạnh, gặp được đống cải trắng xếp thành một ngọn núi nhỏ kia.
Một đường đi tới đây, Tô Hiểu Mạn chỉ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626802/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.