Cô gái này quá xinh đẹp, người đàn ông của chị ta trước khi ngủ còn phải liếc mắt nhìn vài lần, mấy đứa trẻ thì càng không cần phải nói, trộm liếc chị gái xinh đẹp ở đối diện.
May mà cô gái mang gương mặt hồ ly này đã kết hôn, bên cạnh còn có người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi đang ngồi, cẩn thận hỏi thử, thế mà là nữ binh văn nghệ, cũng không biết có phải trong lúc diễn xuất thông đồng với cậu trai đẹp trai bên cạnh hay không.
Bám được vào một người, về sau sẽ không có người thứ hai đi?
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Lúc sau thấy cậu trai trẻ kia đối xử với cô gái hồ ly này vô cùng săn sóc, cúi đầu thân mật hỏi han ân cần, trong lòng Trương Đông Xuân cảm thấy không được thoải mái cho lắm, chị ta cảm thấy là phụ nữ thì nên hầu hạ người đàn ông của mình, hiện tại để đàn ông hầu hạ mình như thế còn ra cái thể thống gì nữa.
Cô gái này không phải là một cô gái tốt.
Là con hồ ly tinh chuyên môn quyến rũ đàn ông.
Tô Hiểu Mạn ngồi dậy, giả vờ như một tiểu bạch hoa nhìn Trương Đông Xuân, "Chị này, nếu sớm biết vậy em nên đầu thai ở thôn của các chị."
Trương Đông Xuân: "??!!!"
"Cha mẹ em vẫn luôn tiếc gả đứa con gái nhỏ là em ra ngoài, mấy người anh trai cũng nói muốn nuôi em cả đời, nếu em không lấy được chồng ở lại trong nhà thì tốt rồi."
Biểu tình của Trương Đông Xuân vô cùng cổ quái: "Cô gái này cô nói cái gì vậy, cha mẹ cô và anh trai cô dỗ dành cô thế thôi, sao mà tin là thật được?"
Tô Hiểu Mạn lắc lắc đầu, thiên chân nói: "Em không tin, nếu người đàn ông của em đối xử với em không tốt thì em sẽ về nhà mẹ đẻ luôn.
Trương Đông Xuân: "...."
"Cha mẹ chồng cô đâu?"
"Bọn họ không ở chung với chúng em."
Trương Đông Xuân: "cô ------"
Chị ta còn muốn nói thêm cái gì nhưng thấy Tạ Minh Đồ đã cầm mấy cái hộp trở lại, Tô Hiểu Mạn oán giận một tiếng nho nhỏ, hờn dỗi nói: "Sao mà bây giờ anh mới về chứ?"
Ngữ khí cô vừa mềm vừa nhõng nhẽo, y như một con hồ ly tinh tái thế, khiến cho tam quan của Trương Đông Xuân nứt toạc.
"Vợ ơi, anh sai rồi." Người đàn ông trẻ đẹp trai nhỏ giọng cười, làm lành.
Tô Hiểu Mạn không ngừng cố gắng, tiếp tục biểu diễn vai diễn của mình, để cho người khác không còn lời nào mà nói: "Em đói bụng, tay lạnh, không muốn tự mình ăn, anh đút cho em đi."
Chống lại những câu từ cực phẩm chuyên quấy rầy mình là dùng những câu từ còn cực phẩm hơn nữa.
Trương Đông Xuân ngây ngốc nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi cao lớn tuấn mỹ kia, chỉ thẤy anh cẩn thận chu đáo nâng con hồ ly tinh bên cạnh dậy, hai vợ chồng thân mật đút cơm cho nhau.
Tiếng nói nhà gái xinh xắn đáng yêu: "Sao anh lại còn gọi cả thịt thỏ nữa?!"
"Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, sao có thể ăn thịt thỏ thỏ được..."
Tạ Minh Đồ: "..."
--- vợ của mình thật đáng yêu quá đi!
Hôm nay gặp được một Mạn Mạn không giống ngày thường.
Trương Đông Xuân ở đối diện ăn không ngon, chị ta nghẹn đã lâu, mới chạy tới trước mặt Tạ Minh Đồ gọi bảo anh: "Cậu trai, cậu phải quản vợ mình cho tốt vào, không thề quá sủng ái cưng chiều được, phụ nữ nên hầu hạ đàn ông, tay chân phải cần mẫn chút, kết hôn rồi phải để cô ta học làm phụ nữ."
Tạ Minh Đồ lắc đầu, si tình nói: "Vợ tôi xinh đẹp như vậy, tôi phải xem trọng cô ấY một chút, cẩn thận chăm sóc cô ấy."
Trương Đông Xuân nghiến răng, chị ta bảo cậu trai này quản lý vợ cũng không phải là cái ý tứ này: "lúc cậu chọn đối tượng, cha mẹ cậu không canh giữ cửa ải cho cậu, vợ cậu tuy xinh đẹp nhưng tôi thấy bộ dáng cô ấy là người không dễ sinh con trai đâu."
Tạ Minh Đồ nói: "Tôi thích con gái, tốt nhất là giống như cô ấy vậy."
Trương Đông Xuân: "Sinh cô con gái, về sau gả ra ngoài để nó hầu hạ người đàn ông khác bồi thường tiền sính lễ."
Lúc này Tô Hiểu Mạn không nhịn được nữa: "Chị à, chị đang nói chính bản thân chị sao? Gả ra ngoài hầu hạ một người đàn ông khác đền bù tiền sính lễ?".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]