Ý cười bên miệng Tạ Minh Đồ càng rạng rỡ hơn, tiếp tục hỏi: “Quần áo của em bé cũng làm xong rồi hả?”
“Không có mà……”
“Kẻ lừa đảo, Mạn Mạn đúng là kẻ lừa đảo mà, rõ ràng anh đã thấy rồi. Chẳng lẽ cái yếm kia không phải cho em bé mặc mà là để cho Mạn Mạn mặc à? Mạn Mạn mặc cho anh nhìn thử nhé?”
Tô Hiểu Mạn đỏ mặt đẩy anh vài cái, thúc giục anh: “Anh đi tắm rửa đi, anh mau chóng đi tắm rửa đi, nước tắm đã đun sẵn cho anh rồi đấy.”
“Mạn Mạn vội vàng thật đấy.” Tạ Minh Đồ hôn một cái trên mặt cô, lại ghé vào bên tai cô thì thầm mấy câu khiến mặt Tô Hiểu Mạn càng ngày càng hồng, “Mạn Mạn chờ anh nhé.”
Tô Hiểu Mạn ném một cái gối ôm về phía anh, mặt đỏ như sắp chảy máu. Tạ Minh Đồ cầm gối ôm ôn nhu nhét phía dưới eo cô, sau đó cầm quần áo mà Tô Hiểu Mạn đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi đi mất.
Tô Hiểu Mạn nằm trên giường không động đậy, không bao lâu sau thì anh đã trở lại. Lúc này cô mới bỗng nhiên nhận ra gối đầu đang lót dưới eo, vừa định rút ra thì lại bị tên cún to cao này đè xuống giường.
Ngày đầu tiên mà tên này trở về luôn là ngày anh quá mức nhất!
*
Tô Hiểu Mạn được nghỉ bốn ngày nên cô và Tạ Minh Đồ định về thôn Kiều Tâm. Vốn dĩ là hai người bọn họ cùng nhau trở về, kết quả là ông bà nội bảo cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626784/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.