Chương trước
Chương sau
“Con gái mình chỉ gửi có một tấm về thôi mà.”

“Bà viết thư cho con bé bảo nó lại gửi một tấm ảnh nữa không có mặt con rể về nhà đi.” Tô Quốc Đống cầm ảnh chụp trên tay mà đôi mắt sáng rực lên, cả người kích động không thôi, “Con gái và con rể của tôi đúng thật là……”

Lời khoe khoang ông còn chưa kịp nói ra hết đã lập tức ngừng lại, dùng ngón tay che mặt người đàn ông bên cạnh, chỉ hơi lộ ra khuôn mặt anh qua khe hở của ngón tay, “Con gái tôi mặc quân trang xanh lục trông đẹp mắt quá đi mất!”

“Cái đứa đứng bên cạnh kia cũng chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng, miễn cưỡng coi như vừa mắt thôi.”

Liễu Thục Phượng đánh một cái vào sau gáy ông, “Đứa nhỏ Minh Đồ này có chỗ nào không tốt? Ông còn chưa hài lòng nữa hả?”

“Hiểu Mạn của tôi gả qua đó qua loa như vậy, tôi thấy ấm ức thay cho con gái mình thôi mà.”

“ ́m ức cái gì mà ấm ức? Chẳng phải con gái sống hạnh phúc là được rồi hay sao! Minh Đồ chính là một đứa trẻ ngoan.”

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

*

Lần này Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn trở về là để làm bổ sung một lần tiệc cưới. Liễu Thục Phượng nghe xong không phản đối mà gọi hết mấy anh trai của cô tới để bắt đầu chuẩn bị thuốc lá, rượu và đủ loại bánh kẹo.



Một năm vừa qua, thôn Kiều Tâm của bọn họ vừa nuôi tằm lại vừa đào ao nuôi cá, còn sử dụng không ít máy móc thiết bị để hỗ trợ nên tới cuối năm mỗi gia đình ở đây đều kiếm được nhiều gấp mấy lần năm trước, mọi nhà đều vô cùng vui mừng. Nhà họ Tô cũng kiếm được không ít nên khi con gái nói muốn làm bổ sung tiệc cưới thì họ cũng vô cùng thoải mái hào phóng mà bỏ tiền ra tổ chức.

Hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn sao có thể để cha mẹ phải bỏ tiền được. Tạ Minh Đồ, ông nội Khương và bà nội Khương còn cùng nhau bổ sung thêm rất nhiều sính lễ, tất cả đều làm theo quy trình cưới hỏi thông thường. Tuy Tô Quốc Đống xụ mặt trong toàn bộ hành trình chuẩn bị nhưng cuối cùng trong ánh mắt ông cũng hiện lên ý cười.

Tạ Minh Đồ định tu sửa lại phòng của hai vợ chồng ở đây một lần nhưng Tô Hiểu Mạn không đồng ý, nói là hai người không ở bên này nên cũng không cần thiết phải sửa sang lại phòng, lúc này Tạ Minh Đồ mới từ bỏ ý định. Thế nhưng anh vẫn tự mình sửa sang lại toàn bộ phòng trong phòng ngoài lẫn sân vườn của nhà họ Tô lại một lần, còn tự tay đóng thêm mấy căn phòng gỗ. Vật liệu xây dựng, gỗ và các công cụ tu sửa đều là do anh đã chuẩn bị từ trước rồi thuê máy kéo chở về thôn. Tô Hiểu Mạn cũng nhân cơ hội chụp cho anh vài tấm ảnh.

Tô Hiểu Mạn còn phải về đi làm trước nên để Tạ Minh Đồ và ông bà nội ở bên này để tiếp tục chuẩn bị.

Nhà cũ của nhà họ Tô không có nhiều phòng cho lắm. Sau khi ông nội Khương và bà nội Khương vào ở thì hai vợ chồng Tạ Minh Đồ còn chẳng có không gian để thân mật. Cho dù anh muốn quấn lấy Mạn Mạn cũng không được, vợ yêu ngủ ngay cạnh nhưng cũng chẳng được làm gì.

Tạ Minh Đồ đã nhẫn nhịn vài ngày buồn bực mà đẩy nhanh tốc độ xây nhà, còn mời thêm mấy người đàn ông tới giúp đỡ nên chỉ tốn bảy tám ngày đã xây xong mấy căn phòng gỗ.

Hoặc có thể gọi nhà nhà gỗ nhỏ.

Anh đóng thêm một đống nhà gỗ nhỏ hai tầng ở ên cạnh nhà cũ ban đầu, có chút giống với nhà sàn vùng ven sông. Căn nhà gỗ này và nhà ngói cổ xưa bên cạnh làm nổi bật lẫn nhau trông rất hài hòa, anh còn làm một cái cửa ở bờ tường để hai bên qua lại dễ dàng hơn.

Dù sao căn nhà nhỏ mà anh xây nên…… Không chỉ người trong thôn mà ngay cả Tô Hiểu Mạn cũng đều cảm thấy anh có thể đổi nghề đi xây nhà cũng được, căn nhà cực kỳ đẹp mắt. Tay nghề của Tạ Minh Đồ rất khéo léo, anh còn biết sắp xếp kết cấu phù hợp và khắc hoa văn, trên cửa sổ của ngôi nhà còn có một vài hoa văn tinh xảo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.