Kỹ thuật chụp ảnh của ông nội Khương thật sự không thể nhìn nổi, còn kỹ thuật của bà nội Khương sau khi được Tô Hiểu Mạn chỉ bảo thì thật ra đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Tạ Minh Đồ mặc chiếc áo khoác, kéo theo một rương hành lý trở về, còn chưa vào nhà đã thấy bà nội Khương cầm camera bảo là phải chụp ảnh cho anh.
Cái camera này đã trở thành bảo bối của bà nội, bà chỉ hận không thể dùng cả một tháng lương hưu đi mua phim để chụp ảnh.
Tô Hiểu Mạn đoán sang năm thứ nhiều nhất trong nhà chính là ảnh chụp. Sau này khi vài thập niên đã trôi qua thì người ta vẫn sẽ có thể thấy được dấu vết của thời đại này.
Ai có thể nghĩ tới niên đại này của bọn họ lại chụp nhiều ảnh như vậy cơ chứ?
Những ảnh chụp bảo bối này nhất định phải được phòng ẩm, phòng côn trùng, phòng chuột mà cất chứa cẩn thận mới được.
Tạ Minh Đồ cười cười, “Được, bà nội, bà cứ chụp đi.”
Bà nội Khương chụp cho hai tấm rồi gọi Tô Hiểu Mạn tới đây, “Hiểu Mạn, cháu đứng bên cạnh Tiểu Đồ đi, bà nội chụp ảnh cho hai vợ chồng cháu.”
Tô Hiểu Mạn cười cười đi qua khoác tay Tạ Minh Đồ, bà nội Khương liền chụp cho bọn họ một tấm.
Tạ Minh Đồ ôm bả vai Tô Hiểu Mạn, trong gió lạnh hôn lên cánh môi cô. Bà nội Khương vừa phê bình hai đứa nhỏ này thật đúng là không ý tứ trong lòng vừa vui vui vẻ vẻ mà chụp hình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626783/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.