Kỹ thuật chụp ảnh của ông nội Khương thật sự không thể nhìn nổi, còn kỹ thuật của bà nội Khương sau khi được Tô Hiểu Mạn chỉ bảo thì thật ra đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Tạ Minh Đồ mặc chiếc áo khoác, kéo theo một rương hành lý trở về, còn chưa vào nhà đã thấy bà nội Khương cầm camera bảo là phải chụp ảnh cho anh.
Cái camera này đã trở thành bảo bối của bà nội, bà chỉ hận không thể dùng cả một tháng lương hưu đi mua phim để chụp ảnh.
Tô Hiểu Mạn đoán sang năm thứ nhiều nhất trong nhà chính là ảnh chụp. Sau này khi vài thập niên đã trôi qua thì người ta vẫn sẽ có thể thấy được dấu vết của thời đại này.
Ai có thể nghĩ tới niên đại này của bọn họ lại chụp nhiều ảnh như vậy cơ chứ?
Những ảnh chụp bảo bối này nhất định phải được phòng ẩm, phòng côn trùng, phòng chuột mà cất chứa cẩn thận mới được.
Bà nội Khương chụp cho hai tấm rồi gọi Tô Hiểu Mạn tới đây, “Hiểu Mạn, cháu đứng bên cạnh Tiểu Đồ đi, bà nội chụp ảnh cho hai vợ chồng cháu.”
Tô Hiểu Mạn cười cười đi qua khoác tay Tạ Minh Đồ, bà nội Khương liền chụp cho bọn họ một tấm.
Tạ Minh Đồ ôm bả vai Tô Hiểu Mạn, trong gió lạnh hôn lên cánh môi cô. Bà nội Khương vừa phê bình hai đứa nhỏ này thật đúng là không ý tứ trong lòng vừa vui vui vẻ vẻ mà chụp hình.
Trước mặt bà nội lại bị anh hôn, đầu tiên Tô Hiểu Mạn đỏ bừng mặt, vốn định đẩy anh ra theo bản năng, thế nhưng cô lại nghĩ tới bà nội đang chụp ảnh ở bên cạnh. Cô rất chú ý tới hình tượng của bản thân nên trước màn ảnh cực kỳ phối hợp, thậm chí còn điều chỉnh góc độ ngửa đầu hôn lại nhằm tạo ra một bức ảnh thật đẹp.
“Sao mọi người vẫn chưa vào nhà thế, đứng ngoài cửa chụp nhiều như vậy làm gì?”
Vốn dĩ ông nội Khương đang muốn gọi mọi người vào nhà, lúc vừa chạy ra tới nơi thì lại thấy được một màn này. Ông vội vàng che mắt lại, cảm khái mình thực sự không thể hiểu nổi thói đời ngày nay mà. Người trẻ tuổi bây giờ đúng là……
Cũng lớn mật thật đấy.
Tạ Minh Đồ chớp chớp đôi mắt, nghịch ngợm mà cắn trên cánh môi Tô Hiểu Mạn một chút rồi mới tiếc nuối tách ra.
“Anh dám cắn em!”
Tô Hiểu Mạn cực kỳ tức giận muốn cắn lại, thế nhưng Tạ Minh Đồ lại có ưu thế về chiều cao, anh có thể cưỡng hôn cô nhưng cô lại không thể cưỡng hôn anh. Tô Hiểu Mạn chỉ có thể tức giận đẩy anh ra, vừa đẩy vừa vén áo khoác của anh lên.
Người bình thường vào mùa đông đều mặc trong ba lớp ngoài ba lớp, còn Tạ Cẩu Tử này chỉ mặc tổng cộng hai lớp quần áo. Bàn tay Tô Hiểu Mạn tiến vào trong áo khoác anh, hung hăng mà nhéo eo anh. Tạ Minh Đồ cười cười dùng áo khoác bọc cả người cô lại bên trong.
“Anh dám làm rối loạn tóc em!”
“Đợi chút nữa anh sẽ tự tay giúp Mạn Mạn chải lại sau.” Tạ Minh Đồ vừa nói vừa tháo chiếc mũ trên đỉnh đầu mình xuống đội lên đầu Tô Hiểu Mạn.
“Mạn Mạn có lạnh không? Đi vào nhà sưởi ấm đi.”
Lạnh thì đương nhiên là rất lạnh rồi. Từ lúc Tạ Minh Đồ về thì Tô Hiểu Mạn liền dính bên người anh, dựa vào người chồng mình để sưởi ấm, cũng ngại ánh nhìn của ông bà nội nữa. Tạ Minh Đồ trực tiếp bế ngang cô lên ôm về phòng.
Tạ Minh Đồ đè cô lên trên giường, nụ hôn ôn nhu dừng trên lông mày, mũi, đôi mắt, hai má cho tới cằm của cô, thân thể hai người đều nóng lên. Tô Hiểu Mạn ôm cổ anh, giọng nói mang theo vài phần hờn dỗi: “Từ lúc anh trở về còn chưa đi tắm rửa đâu.”
Đôi mắt đào hoa của Tạ Minh Đồ tràn đầy ý cười, dùng chóp mũi cọ vào cô một chút, giọng nói khàn khàn cất lên: “Mạn Mạn cho rằng anh muốn làm gì nào?”
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Trên mặt Tô Hiểu Mạn càng nóng bỏng hơn, “Sao em mà biết được anh muốn làm cái gì, em cũng chẳng phải con giun trong bụng anh.”
“Mạn Mạn, mấy ngày nữa là đến sinh nhật anh rồi.”
Tô Hiểu Mạn bị thỏ con đe doạ, thân thể mềm nhũn, “Đến sinh nhật anh thì tổ chức sinh nhật thôi……”
“Anh nói trước cho em một tiếng ấy mà. Bảo bối Mạn Mạn, áo cưới làm xong chưa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]