Sau khi nói xong, bà nội Khương nghĩ thầm mấy người trẻ tuổi này thật là đáng sợ, thứ gì cũng có thể cho vào trộn lẫn với bánh chưng được.
Tô Hiểu Mạn: “...” Thế mà bị bà nội ghét bỏ.
“bà nội, bánh chưng cháu gói có đánh dấu rồi, để cho Tiểu Đồ ăn.” Tô Hiểu Mạn chẳng sao cả, cô gói bánh chưng nhưng không tính toán cho mình ăn.
Cho dù… tuy rằng có hỗn loạn một chút, nhưng tuyệt đối không khó ăn chút nào,
Cô rất tò mò chiếc bánh chưng cá hầm cải chua này.
Bà nội Khương làm rất nhiều bánh chưng, hơn nữa những cái bánh chưng nhỏ mà Tô Hiểu Mạn làm đó, trong nhà có một tòa núi bánh chưng nhỏ, ông nội Khương đứng chống nạnh ở một bên thở ngắn than dài.
“Bà nội cháu gói bánh chưng ông ăn không hết được nhiều như vậy, gói nhiều thế để làm gì?”
Tô Hiểu Mạn: “Ông nội, chúng ta ăn dần dần.”
“sao mà để cho cháu ăn dần dần được?”
Bánh chưng bà nội Khương vừa mới hấp chín sau đó gắp ra để nguội, cũng đã từng mang đi phát cho các gia đình khác, các bạn già chiến hữu gì đó đều phải đưa đi một hai cái, trong nháy mắt ngọn núi nhỏ trong nhà đã không còn nữa, chỉ còn lại những cái đó của Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn: “...”
Ông nội Khương càng nhìn càng sầu.
Tô Hiểu Mạn bóc một cái ra, phát hiện cái bánh chưng mình gói nhân hạt dẻ và lòng đỏ trứng muối ăn còn khá ổn, để ông bà nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626778/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.