Đi tới chỗ quân y xin chút thuốc trợ tiêu hóa, Tạ Minh Đồ ăn bánh chưng tới mức ám ảnh, anh xong bánh chưng Mạn Mạn làm lại nhìn bánh chưng mà bà nội gói, đã không còn dũng khí ăn nữa.
Anh tặng cho bác sĩ quân y hai cái bánh chưng.
“Ăn nhiều bánh chưng một lần quá, không tiêu hóa được.”
Tạ Minh Đồ nhắm mắt lại, anh nghĩ có thể ăn xong một lần thì ăn xong luôn một lần, ăn bánh chưng Mạn Mạn gói giống như là bóc quà lễ vậy, có mấy cái bánh chưng làm ăn ngon thật, nhưng có một số cái vị hơi kì.
Nhưng anh vẫn thành thật ăn xong hết.
Thư tới cùng với bánh chưng, Tô Hiểu Mạn cũng thấy được, đặc biệt là những cái huy chương mà Mạn Mạn đạt được được ông nội vẽ lại đó, khiến cho anh nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, anh rất thích xem Mạn Mạn múa, không chỉ ở trên sân khấu mà còn ở những chỗ khác nữa.
Thư hồi âm không viết cái gì, anh chỉ vẽ một con thỏ con suy yếu.
Còn có một con thở con suy yếu khắc bằng gỗ, ghé vào núi bánh chưng nhỏ, nắm chặt dây đằng trong tay.
Chương trình huấn luyện một ngày của bọn họ vô cùng chặt chẽ nhưng vẫn có một hai tiếng là thời gian hoạt động tự do, không ít người lựa chọn đi chơi bóng rổ, đá bóng đá, ngay từ đầu Tạ Minh Đồ không có hứng thú chơi bóng rổ nhưng bị mấy người Thẩm Minh Nhạc lôi kéo qua cho đủ quân số, ai ngờ anh chỉ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626779/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.