Ông nội Khương: “Này có gì mà không được, ngay cả lúc trước bà nội cháu được giải ca hát ông còn giữ cơ mà.”
“Cái thứ đó mà ông cũng thu giữ?” Bà nội Khương mở to hai mắt nhìn.
“Sao mà không thể thu? Tốt xấu gì cũng là vinh quang của bà bạn già mà.”
Khóe miệng bà nội Khương giật nhẹ, chậc hai tiếng: “Một cái giải ba mà tôi, tính là vinh quang cái chó má gì, ông mau ném bỏ thứ đó đi.”
Tô Hiểu Mạn đứng ở một bên vội vàng nói: “Bà nội, giải ba cũng đã rất ưu tú rồi, tốt xấu gì cũng là hạng ba, nhất định phải caasi giữ cho tốt.”
Ông nội Khương tán đồng: “Đúng vậy, giải ba rất ưu tú.”
Khóe miệng bà nội Khương cong lên: “Chỉ có mỗi ba người tham gia, đạt được giải ba thì ưu tú lắm sao?”
Tô Hiểu Mạn: “...”
“Ông mau ném bỏ thứ mất mặt này đi.” Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, gân xanh trên trán bà nội Khương nảy lên thình thịch/
Lão già thối này không biết còn giấu bà làm những chuyện gì.
Tới cả thứ này ông cũng thu nhặt về?!!
Ông là người đi thu mua đồng nát sao?
Bà nội Khương nhớ rõ ràng rằng chính mình đã ném nó vào trong thùng rác, lão già thối tha này lại đi nhặt trở về?!!!!! Còn trộm cất giấu nhiều năm như vậy??!!!
“Ông mau lấy ra rồi ném bỏ đi!!!!!!!!”
Ông nội Khương vô cùng quật cường: “Tôi không, tôi nhất định phải cất giữ nó.”
Tô Hiểu Mạn nghẹn cười, giúp ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626777/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.