Thậm chí đối với cô ta mà nói, kết quả hiện tại đã là tốt nhất, nếu như đại đội mặc kệ Triệu Vĩnh Lan, như vậy sau này cô ta sẽ giống như trước, không chỉ phải làm việc của mình, còn phải làm giúp cho Triệu Vĩnh Lan. 
Không ai trời sinh đã muốn làm nô tài của người khác, Trương Tuệ Tuệ cũng như thế. 
Tin tưởng sau hôm nay, Triệu Vĩnh Lan không dám không chút kiêng nể gì sai khiến cô ta và Lưu Anh Tuấn. 
Đại đội trưởng nhìn Trương Tuệ Tuệ một lúc lâu, gật đầu nói. 
“Nếu hai đồng chí đã nói như thế, vậy chuyện này dừng lại ở đây. Sau này tôi không hi vọng lại có chuyện như thế xảy ra, được rồi, mọi người nghỉ trưa đi, tôi phải đi rồi.” 
Đại đội trưởng rời đi, Trương Tuệ Tuệ cũng không nhìn Triệu Vĩnh Lan, trực tiếp về phòng. 
Chỉ một lát sau Triệu Vĩnh Lan cũng đi theo vào, cô ta nằm vào trong chăn, chưa đầy một lát sau đã truyền đến tiếng nức nở. 
Không ai đi khuyên cô ta. 
Làm việc một buổi sáng, mọi người đều rất mệt mỏi, trong tiếng khóc của Triệu Vĩnh Lan, mọi người ngủ thiếp đi. 
Bên ngoài vang lên tiếng chiêng đồng, Cố Niệm Vi đẩy Dư Hương Đông, Dư Hương Đông lập tức tỉnh dậy. 
Cố Niệm Vi mở tủ ở chỗ chân giường đất ra, từ bên trong lấy ra một đôi bao tay đưa cho Giang Hựu Đào. 
Giang Hựu Đào hướng cô ấy nói một tiếng cảm ơn, xoay người xuống giường ra ngoài bắt đầu làm việc. 
Lý Vân Anh, Trương Tuệ Tuệ, Triệu Vĩnh Lan cũng đi, hai mắt Triệu Vĩnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tro-thanh-quan-chung-an-dua/461664/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.