Đến lúc đó thanh danh của đám thanh niên trí thức bọn họ lại phải chịu một đợt thương tổn.
Xuống nông thôn nhiều năm, Lý Vân Anh đã sớm biết ở trong mắt các thôn dân, thanh niên trí thức đều là một thể, nếu ai làm ra chút chuyện gì khác người, người tới nhà sẽ không chỉ mặt gọi tên một người, sẽ chỉ nói thanh niên trí thức ở đại đội nào.
Trong đầu Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào đồng thời hiện lên một câu: Cô không sao chứ?
Lý Vân Anh tiếp tục nói: “Ảnh hưởng của chuyện này không nhỏ, nếu nói nhỏ thì chính là nội bộ thanh niên trí thức của chúng ta có hiện tượng ăn hiếp bắt nạt người tồn tại, nói lớn chuyện ra, đây không phải là dáng vẻ nha hoàn tiểu thư của xã hội cũ đó sao?”
Ở niên đại này, một chuyện không có gì đặc biệt có thể bị xuyên tạc thành ý tứ khác, tư thái bề trên này của Triệu Vĩnh Lan rất khó không khiến người ta nghĩ nhiều.
“Cứ chờ xem, một lát nữa đại đội trưởng sẽ tìm cô ta tâm sự.”
Một câu của Lý Vân Anh thành sấm, vừa mới cơm nước xong, chuẩn bị nghỉ ngơi, đại đội trưởng đã đi đến, điểm danh muốn tìm Triệu Vĩnh Lan, Triệu Vĩnh Lan sợ đến ngây người.
Cô ta căn bản không nghĩ đến đại đội trưởng sẽ tìm chính mình, cô ta lề mà lề mề không chịu ra ngoài.
Đại đội trưởng ở bên ngoài gọi một câu, Triệu Vĩnh Lan mới mở cửa đi ra ngoài, cô ta vừa đi ra, toàn bộ thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tro-thanh-quan-chung-an-dua/461663/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.