Vào lúc Giang Hựu Đào sắp về đến điểm thanh niên trí thức, Cố Niệm Vi mới trở về. Gương mặt nhỏ bởi vì chạy bộ mà trở nên đỏ bừng, Giang Hựu Đào lại giả bộ như không chút để ý hỏi: “Thím kia gọi cô lại làm gì thế?” Cố Niệm Vi dùng tay quạt gió đáp: “Thím ấy gọi tôi đến nhà ăn cơm, tôi không đồng ý.” Quan hệ giữa thím Vệ Hồng và Cố Niệm Vi giống như Từ Đại Chủy và Giang Hựu Đào hôm nay, là người dẫn dắt Cố Niệm Vi làm việc sau khi cô ấy xuống nông thôn. Sau khi Cố Niệm Vi xuyên qua vẫn luôn ở chung với nhà bà ta, cô ấy cảm thấy con người thím Vệ Hồng khá tốt, không giống mấy bà thím khác thích nói này nói kia, cũng không thích nghe ngóng hỏi thăm, cùng bà ta làm việc chung xem như vui vẻ. Chỉ là trong khoảng thời gian gần đây không biết vì sao luôn gọi cô ấy qua nhà ăn cơm. Cố Niệm Vi không thiếu ăn, đồ trong không gian của cô ấy rất nhiều, ngay cả món tôm hùm đất xào cay, cô ấy còn có một, hai trăm gói, dù sao đồ vật để ở trong không gian cũng không bị biến chất, để bao lâu cũng không vấn đề gì. Nhà thím Vệ Hồng đông người, con trai, con dâu, cộng thêm cả cháu tất cả hơn mười miệng ăn, trong nhà thiếu lao động chính, nhiều trẻ con, cô ấy không thích xem náo nhiệt, cũng không muốn nợ ân tình, từ xưa đến nay nợ ân tình là khó trả nhất. “Ồ, là vậy sao.” Giang Hựu Đào không có ý định nói sâu, chẳng qua mọi chuyện đều tiến hành tuần tự theo chất lượng. Hiện tại tình cảm giữa cô và Cố Niệm Vi còn chưa tốt đến mức có thể nhúng tay vào chuyện tình cảm của người ta. Hiện tại nói ra, chẳng những làm ảnh hưởng đến tình cảm, còn dễ dàng để lại ấn tượng xấu.
Hiện tại chuyện cô cần làm trước là ẩn núp, chờ lúc Cố Niệm Vi và Lâm Kiến Trung xem mắt, cô ra tay, như thế mới có thể bảo đảm một kích chết ngay. Cố Niệm Vi cũng không nhiều lời, bọn họ nắm tay vào điểm thanh niên trí thức, sau đó cầm chậu rửa mặt đi rửa tay. Triệu Vĩnh Lan và Trương Tuệ Tuệ cũng đã quay về, Triệu Vĩnh Lan bĩu môi nổi giận, Trương Tuệ Tuệ dựa vào một bên tường ấm không nói lời nào, nhìn sắc mặt cũng không tốt lắm. Giang Hựu Đào không hỏi, cũng không để ý, sau khi rửa mặt, rửa tay xong lại cùng Cố Niệm Vi đến nhà bếp. Lý Vân Anh đã dọn cơm xong, Cố Niệm Vi đến bên cạnh cô ta giúp đỡ cô ta bê đồ ăn, thuận tiện hỏi một câu: “Trong phòng chúng ta đang diễn kịch gì thế?” “Triệu Vĩnh Lan bắt Trương Tuệ Tuệ giúp cô ta làm việc.” Triệu Vĩnh Lan và Lý Vân Anh cùng một tổ, từ buổi sáng ra đồng luôn miệng nhắc đến mệt mỏi, nhắc đến nóng, làm không được bao nhiêu nhưng luôn miệng kêu gào. Trương Tuệ Tuệ ở tổ bốn, cô ta làm việc khá tốt, ở chung với thôn dân cũng tốt, lúc sắp đến giờ tan làm, Triệu Vĩnh Lan chạy đến bên chỗ Trương Tuệ Tuệ, gọi Trương Tuệ Tuệ đi làm việc cho cô ta Hành động này khiến cho các thôn dân xung quanh khiếp sợ không thôi. Hàng năm đều có thanh niên trí thức xuống nông thôn, Tống Nguyệt Trân không biết làm việc nhà nông chỗ nào cũng có, nhưng dáng vẻ hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng yêu cầu một thanh niên trí thức khác giúp cô ta làm việc như vậy, đúng là lần đầu tiên mọi người gặp phải. Lý Vân Anh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, không đến một buổi chiều chuyện này đã truyền khắp toàn bộ đội sản xuất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]