Trong không gian của Cố Niệm Vi, mấy thứ như đồ dùng bảo hộ lao động gì đó đếm mãi không hết, cho Giang Hựu Đào một bộ cũng không tính là gì, nhưng cho dù là anh em cũng phải tính toán rõ ràng, nên trả thì phải trả, nếu không, đối tốt với một người thời gian lâu dài, đại ân tất thành đại thù.
Vốn dĩ Giang Hựu Đào còn dự định sau khi trở về lại ăn vạ hệ thống, Cố Niệm Vi vừa nói như vậy, cô suy nghĩ một lát sau đó lập tức thoải mái đồng ý.
“Được, vậy tôi cảm ơn cô trước, chờ tôi qua hợp tác xã mua bán sẽ trả lại cho cô.”
Cố Niệm Vi cười gật đầu, hai người đi về điểm thanh niên trí thức.
Lúc vào đến thôn có hai đứa nhỏ dáng dấp giống nhau như đúc từ đối diện chạy đến, trong đó có một đứa nhỏ đứng không vững, chân trái đạp chân phải đi liêu xiêu, nhanh chóng ngã xuống đất, vừa hay ở trước mặt Cố Niệm Vi.
Cố Niệm Vi ai nha một tiếng, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ cậu bé dậy: “Cháu là Lâm Văn An hay Lâm Văn Bình, sao lại chạy nhanh như thế, té ngã rồi này!”
Giang Hựu Đào bị thái độ quen thuộc của Cố Niệm Vi với đứa trẻ này làm cho giật mình một chút, sau đó nhanh chóng nghĩ đến.
Tác giả của quyển sách kia vì để cho mọi chuyện càng thêm logic đã thiết lập từ nhỏ Cố Niệm Vi đã rất thích trẻ con, lúc học đại học còn học chuyên ngành mầm non, nhưng bởi vì trong nhà không thiếu tiền, sau khi tốt nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tro-thanh-quan-chung-an-dua/461661/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.