Chồng thím Trương Nhị là nhà họ Lâm trong thôn, dựa theo bối phận, Lâm Kiến Trung còn phải gọi bà ta một tiếng thím hai, Vệ Hồng trong miệng bà ta là cô ruột của Lâm Kiến Trung, lấy chồng ở thôn này, chồng bà ta và đại đội trưởng là hai anh em. Lâm Vệ Hồng đối xử với người cháu trai Lâm Kiến Trung này khá tốt, mấy năm qua nếu không phải do bà ta tiếp tế, ba đứa nhỏ kia chưa chắc đã có thể sống sót được. Thím Tưởng Tứ nhỏ giọng kể: “Tôi cũng nghe nói thế, tôi còn nghe nói bà ta nhìn trúng thanh niên trí thức của thôn mình nữa đấy, chính là cô họ Cố kia, nói thật, ánh mắt Lâm Vệ Hồng kia rất tốt, thanh niên trí thức Cố kia làm việc khá được, dáng dấp của cô ấy còn xinh đẹp.” Trong thôn không có gì là bí mật, Lâm Vệ Hồng nghĩ đó là bí mật tính toán lại bị mấy bà tám trong thôn sớm đã nhận ra. Nhưng thanh niên trí thức và người trong thôn không thân cận, bọn họ nhiều chuyện chi bằng bớt một chuyện, tâm lý không chọc phiền phức và xem náo nhiệt, cho nên không đặc biệt đi đến trước mặt Cố Niệm Vi nhắc nhở. Bọn họ đều là người trong thôn, nhà họ Lâm là dạng người gì, trong lòng bọn bọ sáng như gương, nhưng đâu biết người ngoài nghĩ thế nào, ngộ nhỡ thanh niên trí thức Cố người ta đồng ý thì sao? Bọn họ đến trước mặt người ta nói này nói nọ, chẳng phải chọc người ta xấu hổ à? Hơn nữa Lâm Kiến Trung này, anh ta là phó doanh trưởng trong quân đội, cho dù chuyển nghề đến đơn vị khác cũng sẽ không kém, dáng dấp khá, mặc dù có ba đứa con trai, nhưng tuổi tác của ba đứa nhỏ này không lớn, nuôi dưỡng tốt chẳng phải không khác gì con trai mình sao? Nhìn ở bề ngoài, ít nhiều xem như một cọc hôn sự tốt. Bọn họ không tránh Giang Hựu Đào, cũng không sợ Giang Hựu Đào đi nói với Cố Niệm Vi, cho dù Lâm Vệ Hồng đến đối chất trước mặt bọn họ, bọn họ cũng chẳng sợ. Lâm Vệ Hồng dám đánh chủ ý kia còn sợ người ta biết à? Chỉ chớp mắt đã đến trưa, đám người Từ Đại Chủy nghe thấy tiếng chiêng đồng vang lên, ném cỏ trong tay ra đứng lên đi về nhà.
Làm việc tập thể chính là như vậy, gõ chiêng là tan làm, chẳng ai đi làm thêm việc. Giang Hựu Đào nhìn bọn họ rơi đi, chính mình cũng đi theo, vừa mới đi ra khỏi chỗ khu vực của mình đã thấy Cố Niệm Vi đứng ở ven đường đợi cô, Giang Hựu Đào đi nhanh hơn mấy bước. Cố Niệm Vi hỏi Giang Hựu Đào: “Ngày đầu tiên làm việc, cô thấy thế nào?” Lúc Cố Niệm Vi xuyên đến thì cơ thể này đã xuống nông thôn, nhưng lần đầu tiên bắt đầu làm việc, cô ấy vẫn cảm thấy mệt mỏi. Khi đó còn chưa vào xuân, cô ấy không chỉ phải đào phân còn phải cấy mạ, vừa lạnh lại rét, nếu không phải trong không gian cô ấy có thuốc trị nẻ, đoán chừng đôi tay này của cô ấy xong đời rồi. “Rất mệt, cô nhìn tay tôi đi, nhổ đến đỏ cả lên.” Đất đông bắc màu mỡ, hoa màu phát triển tốt, cỏ mọc cũng rất nhanh. Cỏ mà hôm nay bọn họ nhổ là do vài ngày trước trời mưa sau đó mọc tươi tốt, xung quanh chỗ cô làm, Giang Hựu Đào có thể gọi tên hai, ba loại như cốt tiết thảo, ngải hao thảo, bồ công anh, mấy loại khác cô không gọi nổi tên. Cố Niệm Vi cúi đầu nhìn thoáng qua, trên bàn tay trắng nõn tinh tế của Giang Hựu Đào quả thực có mấy vết hằn, cô ấy nói. “Chỗ tôi còn có một bộ bao tay chưa dùng qua, cô lấy dùng trước đi, chờ hôm nao được nghỉ cô qua hợp tác xã mua bán, mua trả lại cho tôi là được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]