Lâm Sở Du và Lâm Thiếu An liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai chị em đồng thời sáng lên.
Hai chị em phải đi đường suốt đêm để đến đây, bày hàng bán cả ngày ở đây, rồi sợ bị người ta bắt nên phải đổi chỗ khác, lúc này mặt trời cũng xuống núi mất rồi, cô đã chắc chắn rằng không ai mua nữa thì ai ngờ có người hỏi đến.
Trong lòng Sở Du rất vui vẻ, cô vội vàng nói: “Ba phân một cân ạ.”
Người đàn ông nói thẳng: “Hai phân một cân, nếu cô có hàng, có bao nhiêu tôi lấy hết.”
Lâm Sở Du bất ngờ. Thật sự có người cần lá dâu này? Cô vội vàng hỏi: “Anh mua về nuôi tằm sao? Hay anh có ý định muốn bán lại cho người khác?”
Đều là người làm ăn, người đàn ông này cũng không sợ cô đi tố cáo, anh ta ăn ngay nói thật:
“Không nói gạt cô, thứ này ở nơi nghèo như thành phố Lâm Hoài này căn bản là không ai cần cả, cô cho rằng tôi không biết thứ này ở nông thôn khắp nơi đều có cả sao? Nhưng bây giờ phong thanh nghe được không ai muốn cỏ dại mọc đầy trên đất trống, vì đất đó cũng là của nhà nước. Tôi muốn số lượng lớn, bản thân tôi thì không thể đi hái được, tôi muốn thu mua rồi bán sang thành phố Giang Nam, bên có có không ít nhà máy mủ đỏ (*) vụng trộm nuôi tằm, họ rất cần lá dâu. Bởi vì tằm rất kén lá dâu, lá không tươi tằm ăn vào rất dễ dàng bị chết đi, vì vậy họ mới muốn thu mua số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200018/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.