Người bán đậu hũ nghe thấy lời này thì sửng sốt, vẻ mặt bà ấy cũng lập tức mất tự nhiên.
“Ai nói? Là vì trời tối mà thôi, đậu hũ này của tôi là làm từ đậu nành nguyên chất.
Sở Du cười: “Thím, hàng xóm nhà chúng cháu làm đậu hũ trong đội sản xuất, cháu biết đậu hũ làm thế nào, cháu nhìn đậu hũ này chắc đã được trộn thêm vào vật gì khác rồi, chứ không phải hoàn toàn là đậu nành, hoặc là lúc làm đậu hũ này đã rút dầu ra rồi?”
Người bán đậu hũ nghe vậy thì ấp a ấp úng nói:
“Tôi nói này cô gái, cô không hiểu thì đừng có nói mò, đậu hũ này của tôi là hoàn toàn từ đậu nành.”
Sở Du thấy đã lấy được hiệu quả nên cười nói:
“Thím, chúng ta đều là con cái nhà nông, bán hàng cùng một nơi thế này cũng là có duyên, thím xem trời đã chạng vạng tối rồi, thím kéo đậu hũ về nhà cũng rất dễ dàng bị hư, không bằng thím bán rẻ cho chúng cháu với ạ, được không ạ?”
Người bán đậu hũ nghe vậy cũng chỉ ngừng lại trong chốc lát, nhưng rõ ràng Sở Du nói cũng không sai, đậu hũ hôm nay bán không hết mang về nhà cũng sẽ bị hư, còn không bằng cứ bán rẻ cho hai đứa nhỏ này, hơn nữa bán thế này cũng không lỗ. Bà ấy cười nói:
“Cô gái rất biết sống đó. Được rồi, tôi bán cho cô ba mao tiền hai cân vậy. Nào tôi cắt cho hai đứa chỗ ngon.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200017/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.