Hai chị em đợi đến xế chiều cũng không có ai đến hỏi cả, buổi sáng nay Thiếu An còn chưa được ăn sáng nên lúc này đã đói đến choáng váng rồi, cậu rên rỉ:
“Chị, em thấy hôm trước chúng ta bán được lá dâu chẳng qua là trùng hợp mà thôi, hẳn là không còn ai xem tiền như rác nữa đâu. Chị nói xem nếu bán không được chúng ta phải làm thế nào đây? Cũng không thể lại khiêng lá dâu trở về chứ? Em thật sự không đi nổi nữa đâu, chúng ta vứt nó cho rồi, dù sao ở thôn Lâm Gia vẫn còn nhiều.”
Sở Du cũng rất đói, nhưng không kiếm tiền được cô thật sự không nỡ lấy tiền ra mua đồ ăn.
Sống qua hai đời, tình hình kinh tế của Sở Du cũng không tốt, kiếp trước cô sống cùng với bà ngoại của mình, cuộc sống của hai bà cháu cực kỳ túng quẫn. Bà ngoại có thói quen tính toán rất tỉ mỉ và bà đã dạy lại cho Sở Du, khiến cho Sở Du từ nhỏ đến lớn đã biết tự lo lắng, cô một mực kiếm tiền, nếu không đã không thể học hết đại học thì làm việc cho trung tâm dạy thêm. Sau khi đến trung tâm dạy thêm, Sở Du không chỉ dạy một một cho học sinh cấp ba, mà ngoài giờ học cô còn luyện thi, cô dự định sau này nếu có cơ hội sẽ lập tức nhảy việc. Dạy cho lớp ôn thi Toefl, Sở Du đã rất cố gắng, nhờ đó mà có chút tiền tiết kiệm. Nhưng xuyên đến nơi này, Sở Du không tiếc nuối cái gì khác ngoài việc cũng là người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200016/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.