Lâm Sở Du nói: “Thiếu An, chị nghe nói thành phố cách nơi này của chúng ta cũng không xa lắm?”
“Đúng vậy, nơi này của chúng ta thuộc nơi tiếp giáp, xa huyện thành gần thành phố, muốn đi đến thành phố đại khái khoảng mười ba dặm đường.”
Lâm Sở Du gật đầu nói: “Thiếu An, chúng ta hái lá dâu vào thành phố bán đi!”
“Thành phố?”
Lâm Thiếu An hoảng hốt, cậu đã lớn thế này rồi, nơi xa nhất cậu đã từng đi chính là huyện thành, nhưng rất ít khi cậu lên thị trấn, chỉ vào lúc đi chợ mỗi tháng hai lần, lại là làm theo lời Tần Mỹ Lệ đi thị trấn để mua đồ mà thôi. Với một đứa bé nông thôn như cậu mà nói, thành phố giống như Bắc Kinh vậy, là một nơi rất xa.
“Chị, em còn chưa từng đến thành phố đâu, tuy nó không xa lắm nhưng đó là khu vực thành thị, không hề giống với huyện thành. Lỡ như bị mất tiền không về nhà được.” Lâm Thiếu An cực kỳ lo lắng.
Sở Du nghe cậu nói vậy, khẽ nói: “Thiếu An, em đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em!”
Lâm Thiếu An hừ một tiếng: “Chị, em là đàn ông đấy nhé, sao có thể để chị bảo vệ em chứ?” Nói xong, Lâm Thiếu An đã lầm bầm đi về phía trước. “Đi thôi, không phải chỉ là hái lá thôi sao? Không làm khó được em đâu. Khả năng leo cây của em sẽ nhanh chóng hái đầy bao cho chị.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200015/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.