Hơn nữa, từ trong miệng anh Tôn mới nói vừa rồi, Sở Du đã biết được một chuyện. Ở niên đại này, tuy phía trên đã thường xuyên loại bỏ thói quen xấu, đã kích những gì còn sót lại của tư bản chủ nghĩa, đến đàn dương cầm, vi-ô-lông của nước ngoài cũng bị cấm đoán, họ nói những thứ đó chính là tà âm của tư bản chủ nghĩa. Dưới tình hình thế này, nhưng lại có rất nhiều người thông minh đã đội mũ đỏ mở nhà máy làm ăn, có thể thấy được tuy bầu không khí nghiêm ngặt là vậy nhưng vẫn không đàn áp được khát vọng từ bên trong con người ta luôn khát khao một cuộc sống tốt đẹp. Chính điều này cũng làm Sở Du cảm thấy dễ chịu đi không ít, cô cũng đang suy nghĩ, nếu người khác có thể kiếm được tiền, cô chăm chỉ tìm kiếm phát tài, cưới cao phú soái chắc cũng không khó lắm đâu.
Lúc này, cả huyện thành còn chưa có nhà máy hóa học gì cả, cả một huyện chỉ có một nhà máy máy phân hóa học, nhà máy xi măng thế này đã ít lại càng ít, nên hoàn toàn không ô nhiễm. Sở Du ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo giữa không trung, ánh sáng từ mặt trăng chiếu xuống đủ cho Sở Du tìm được đường trở về nhà.
Năm 76, huyện Tân An đến Lâm Hoài chỉ có một con đường lớn thông nhau nên cũng bớt một số phiền phức cho Sở Du, cô cứ dọc theo con đường như thế mà đi thẳng về nhà mình, nếu không ở đời sau này, không có công cụ chỉ đường, cô chắc chắn sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-phan-dau-lam-giau/4200019/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.