“Cũng tạm thôi, nuôi em cùng con là đủ rồi, sau này em cũng không cần đi làm nữa, tiền lương thôi cũng đủ chúng ta ăn cơm rồi.” Dương Vũ cười híp mắt nói, ánh mắt nhìn Sở Đình mờ ám.
Sở Đình nghe đến con cái thì vội vàng thay đổi đề tài: “Quá tốt rồi, vậy hôm nay chúng ta chúc mừng một chút đi, vừa hay em mới gói sủi cảo khoai lang, chiên cho anh một ít nữa là được rồi.”
“Vậy anh đi thổi lửa.” Dương Vũ cũng không gấp, thời gian thì buổi tối có thừa nên vui vẻ đi thổi lửa.
Sở Đình cũng chiên sủi cảo khoai lang rất vui. Ha ha, Dương Vũ có công việc rồi thì mình càng có thể danh chính ngôn thuận ở nhà, không cần đi làm nữa, cô dĩ nhiên là rất vui.
Có sự trợ giúp của Dương Vũ, sủi cảo khoai lang rất nhanh đã được chiên xong, cơm tối cũng rất nhanh đã làm xong. Lúc Sở Đình nấu cơm cũng không cần chạy đi chạy lại hai bên, một hồi đi thổi lửa, một hồi lại chạy đến phía trước nồi nấu cơm.
Cơm nước xong Dương Vũ nấu nước tắm, Sở Đình lấy chậu nước nóng pha vào với nước lạnh. Dương Vũ giả vờ bưng chậu nước vào trong nhà giúp cô, trước khi đi ra tiến tới trước mặt nói với Sở Đình: “Vợ à, cái đó của em tối nay đã đi rồi, hay là chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút?”
“Anh mau đi ra, mau đi ra.” Sở Đình đẩy anh ra cửa, đóng cửa lại, không có cách nào miêu tả tâm trạng của mình lúc này. Cô đã đến đây hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nhat-ky-phu-tra-the-luoi/1005620/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.