Sau khi ăn xong, ba người lại tiếp tục nói chuyện, Trần Mỹ Phương hỏi: “Tại sao dạo gần đây cô không đi làm vậy?”
Sở Đình dĩ nhiên không thể nào nói ra, mình không đi làm là bởi vì không muốn làm việc. Ở đây khởi xướng tích cực tham gia lao động, lao động là đức tính tốt, nếu như cô nói là mình sợ mệt mỏi, chắc chắn là bị mắng chết mất.
Vì vậy đành tìm một lý do: “Tôi định nghỉ hai ngày, mấy ngày trước đi làm cảm giác thân thể không tốt lắm, phải chăm sóc tốt sức khỏe mới có thể lao động được nhiều hơn.” Lý do này Trần Mỹ Phương không thể không phục.
“Đúng rồi, mấy ngày nay không đi làm là do cô không muốn đi, không phải là do người đàn ông của cô không cho đi chứ?”
Trần Mỹ Phương lại hỏi một lần nữa, càng hỏi cẩn thận hơn, sở dĩ hai người tới đây cũng là bởi vì sợ Sở Đình gả vào trong đội sẽ bị dân bản xứ ở trong đội uy hiếp, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Mặc dù bình thường quan hệ giữa bọn họ không thân thiết lắm, nhưng dù sao cũng đều là thanh niên trí thức, dĩ nhiên là muốn giúp đỡ lẫn nhau rồi. Vốn dĩ bọn họ là ở thế yếu, nếu không tập trung đoàn kết lại để bảo vệ mình thì không biết sẽ như thế nào nữa.
“Không đâu, thật sự là không có, chính là gần đây sức khỏe tôi không tốt, muốn nghỉ ngơi một chút, vừa hay mới nhận được khoai lang được phát.”
Kiều Nhân ở một bên tiếp lời nói: “Tôi đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-nhat-ky-phu-tra-the-luoi/1005619/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.