“Tiểu Kê, chúng ta đi trạm phế liệu thử đi?”Mộc Du Du gọi Tiểu Kê trong ý thức, lúc cô đọc tiểu thuyết biết trạm phế phẩm là nơi nữ chính nhất định phải đi
“Được, được chứ! Tiểu Kê nhất định sẽ giúp chị tìm được không ít bảo vật.” Mộc Du Du không thấy Tiểu Kê vụng về xoay vài vòng tại chỗ.
“Đi.” Mộc Du Du căn cứ vào trí nhớ của nguyên chủ đi tới trạm phế liệu trong nội thành.
Bảo vệ ở cửa ngồi trên ghế dài vắt chéo chân ngâm nga gia điệu mà Mộc Du Du nghe không hiểu.
“Bác à, cháu muốn đi tìm một ít báo chí dán tường.” Mộc Du Du cười nói.
“Năm đồng một cân, đồ không được lấy đừng động vào.”Bác bảo vệ nhìn cô.
“Biết rồi bác.”
“Tiểu Kê, mau tìm.”Sau khi Mộc Du Du vào phòng, cầm một ít báo, vội vàng thúc giục Tiểu Kê.
“Chị, chân bàn gỗ bên phải tỷ.”
“Cái hộp phía trước kia.”
“Bên trong giá giường kia có giấu đồ.”
“Chị, cái vại gốm sứ bên trái.”
“...”
Mộc Du Du cất hết những đồ mà Tiểu Kê nói vào không gian, tính về nhà xem thử.
“Chị, không có gì đáng giá.”Tiểu Kê mất mát nói.
“Được, “Mộc Du Du ôm đống báo kia ra khỏi trạm phế phẩm.
Ở trong góc phát hiện một ít sách giáo khoa, thuận tiện cũng thu vào không gian, nhỡ đâu sau này cô muốn thi đại học còn có thể dùng được.
“Năm cân.”Bác bảo vệ từ trên xuống dưới liếc Mộc Du Du một cái, xác định cô không có lấy thứ gì khác.
“Được.”Mộc Du Du cầm hai đồng năm xu đưa cho bác bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-ga-cho-quan-nhan-duoc-cung-chieu/3887614/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.