“Thật sao?”Mộc Du Du tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như là có nghề này, chỉ là thời đại này người biết ngoại ngữ không nhiều lắm, rất ít người có thể đảm nhiệm công việc kia.
“Chị, bằng không buổi chiều đến hiệu sách Tân Hoa hỏi thử xem?” Tiểu Kê đề nghị nói.
“Được rồi! Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Mộc Du Du gật đầu.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Mộc Du Du ở trên giường lớn trong không gian nghỉ ngơi một chút, thẳng đến 2 giờ chiều, Tiểu Kê gọi cô dậy.
Hiệu sách Tân Hoa khoảng cách tương đối xa, Mộc Du Du đạp chiếc xe đạp cũ của cha Mộc tới đó.
“Xin chào! Chỗ cô còn tuyển người phiên dịch không.” Mộc Du Du đi tới trước quầy hỏi:
Nữ nhân viên bán hàng tại quầy lễ tân nhìn cô, khinh thường nói, “Cô biết à?”
“Thử xem là biết ngay thôi.”Mộc Du Du cười, xưa giờ cô đã quen với loại người khi thường người ta.
“Chờ đi.”Người phụ nữ đi vào văn phòng phía sau, một lát sau, theo sau là một người đàn ông trung niên.
“Cô gái, cô muốn ứng tuyển phiên dịch sao?”Trung niên nam tử hỏi.
“Đúng vậy.”Mộc Du Du lễ phép gật đầu.
“Được, cô thử phiên dịch đoạn này.”Người đàn ông trung niên tiện tay nhặt một cuốn sách tiếng Anh, chỉ ra một đoạn văn.
Mộc Du Du vừa đọc, quyển sách này cô đã đọc qua, là tác phẩm “Truyện ngụ ngôn của họa”của Louise May Olcott, Mộc Du Du rất nhanh dịch xong.
Người đàn ông trung niên vô cùng kinh ngạc nhìn Mộc Du Du, cô gái này chỉ nhìn thoáng qua là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-ga-cho-quan-nhan-duoc-cung-chieu/3887615/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.