Ông ta hận không thể đánh Bách Nguyệt một trận, thế nhưng ở trước mặt trưởng thôn và những trưởng bối khác, ông ta không dám lớn tiếng thở mạnh.
Bách Nguyệt ở bên trong một hồi thì được thả ra, nhưng cô không thích nói lắm, lăn qua lộn lại đều là mấy câu như vậy.
Không muốn gả cho ông già độc thân kia, cha mẹ nuôi đạt thành thỏa thuận với ông già độc thân, chuẩn bị bán mình.
Lúc này đây, ở gần từ đường trong thôn, em hai đang mắng Bách Nguyệt với những bạn bè khác của mình.
“Con nhỏ ngu này, chị ta đúng là không biết tự trọng, ngày nào đó chết rồi cũng là ông trời có mắt!”
“Chị ta cố ý hại cha tôi, lòng dạ thật ác độc!!!” Em hai càng mắng càng hăng say.
“Không phải là kết hôn thôi sao? Chẳng phải phụ nữ nên tìm đàn ông kết hôn sao? Chị ta dựa vào cái gì không thể gả chứ?”
Em hai càng nói càng lớn tiếng.
Mọi người chỉ có thể hai mặt nhìn nhau.
Bách lão đại và ông già độc thân đó còn đang ở từ đường chưa đi ra.
Em hai đã bắt đầu khóc lóc om sòm lăn lộn trên mặt đất, lúc này đây người mẹ lớn bụng của cô ta cũng vội vàng đến.
Mẹ nuôi khóc lóc om sòm tiếng còn to hơn em hai.
“Ông trời ơi, ông thực sự là không có mắt, chúng tôi nuôi Bách Nguyệt lớn như vậy, nó lại vong ân phụ nghĩa, năm đó là một tay tôi dọn phân hốt nước tiểu nuôi nó lớn lên mà.”
Hai tay bà ta giơ cao lên trời, sau đó lại nặng nề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/595806/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.