Nhất là em hai, chỉ thấy một tay cô ta chống nạnh, vênh vang đắc ý, vừa hất cằm vừa nói: “Có thể coi là tống đứa con ghẻ này đi, nếu không cứ đợi ở nhà ăn không ngồi rồi.”
Người trong thôn không dám mạnh miệng với cô ta.
Không ai sẽ vì một Bách Nguyệt sắp gả đi đắc tội em gái.
Cảm xúc của em hai càng ngày càng sục sôi, cô ta kéo cổ họng: “Mọi người nói xem, một kẻ ngu ngốc như chị ta có thể gả đi đã là ông trời cho phúc phận rồi.”
Em hai nhỏ hơn Bách Nguyệt một chút, cô ta hiểu chuyện sớm, lòng dạ nhiều.
Quá tâm cơ, không nên nói nhiều.
Để cha mẹ nuôi bán Bách Nguyệt đi, chính là ý nghĩ của cô ta!
Bách Nguyệt xem mắt mấy lần không thành công, em gái trực tiếp chỉ điểm cho cha mẹ.
Không ai thèm lấy còn không thể bán à?!
Chuyện như vậy trời biết anh biết tôi biết, mà Bách Nguyệt lại là con nhỏ ngốc không hiểu chuyện, vậy thì coi như bán người cũng không ai truy cứu.
Em hai thấy ánh mắt của mọi người đều bị mình hấp dẫn lại, tiếp tục nói xấu Bách Nguyệt.
Khi cô ta nói xấu người ta lời lẽ thô tục không giống nhau.
Ông già độc thân đó cũng tới, ông ta mặc áo khoác rách đi đến.
Tâm trạng của ông ta khá tốt, treo nụ cười trên mặt, nụ cười càng rõ ràng, nếp nhăn trên mặt lại càng giống như hé ra từng cái khe rãnh, có hơi đáng sợ.
Ông ta hỏng một con mắt, một con mắt khác xoay vòng nhìn người khắp nơi, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/595805/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.