Nhưng mà cô quen đường đi lên núi ở khu vực này, cho nên cô không vội mà tìm người kết bạn cùng đi lên núi.
Bách Nguyệt bắt đầu lơ là công việc, vốn dĩ lần này lên núi đốn củi đã không tính công điểm, xem như là nghĩa vụ lao động.
Bách Nguyệt âm thầm mắng chửi người phụ trách keo kiệt, đồng thời còn chú ý tìm nấm mọc trên đất.
Chỉ chốc lát sau cô đã tìm được một đống lớn.
Có kinh nghiệm tích lũy từ kiếp trước, hiện tại cô không chỉ có thể tìm được nấm, mà còn nhận ra rất “hoa dại cỏ dại” mà rất nhiều dân bản xứ không dám ăn, cô hái liền một mạch được rất nhiều thứ.
Trong thế giới ở kiếp trước, cô không có cơ hội lên núi sưu tầm.
Cho dù có, thì cô và Hạ Nghị cũng chỉ đi đến những vùng núi đã bị khai thác cạn kiệt tài nguyên, đã sớm trở thành một ngọn núi trọc lốc toàn là cỏ dại theo đúng nghĩa đen.
Đâu giống như bây giờ, đến chỗ nào cũng đều là báu vật.
Cô chẳng những hái được đồ ăn, còn hái được rất nhiều thảo dược.
Bách Nguyệt một mình hớn hở như được mùa, không có ai quản cô, mà xung quanh đã chẳng có người.
Đến tận khi tìm khắp nơi, anh mới từ trên núi xuống.
Thật ra mọi người đều không tìm cô, chỉ là cuối cùng đốc công phát hiện ra Bách Nguyệt còn chưa xuống dưới, bèn dặn mọi người đứng chờ dưới chân núi.
Nếu mà người vẫn luôn không đi xuống, mà trời đã tối rồi thì bảo mấy người đàn ông đi lên tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/595804/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.