"Cho mình sờ, cho mình sờ với." Rất nhiều đứa trẻ chưa từng chạm vào thỏ sống, không nhịn được vây quanh bên người Tam Mộc, vươn đôi bàn tay nhỏ bé tham lam của mình ra, trên mặt mọi người đều đỏ bừng vì hưng phấn. Không uổng công bọn họ chạy xa như vậy, quả thực đã bắt được con mồi. "Đừng giành nữa, Tam Mộc, đừng thả lỏng, đừng để con thỏ chạy mất, đợi anh, anh đi tìm vỏ cây có thể trói con thỏ lại." Khương Hạo đuổi đến trước tiên, nhanh chóng nhắc nhở đám trẻ đang hào hứng một câu. "Em biết rồi, mọi người đừng giành nữa. Lát nữa trói con thỏ lại rồi hẵng sờ." Tam Mộc dùng sức nặng của mình đè chặt con thỏ, không dám thả lỏng chút nào. "Mũm Mỉm, đi bắt thêm vài con thỏ đi." Sở Sở ôm chặt sói con rồi đặt sói con xuống mặt đất. Giọng nói của cậu vừa vang lên, hiện trường đã lập tức trở lại yên tĩnh, mọi người đều biết sói dựa vào thính giác của mình để săn mồi. Đối mặt với vô số cặp mắt háo hức sáng ngời, sói con ưỡn ngực đi trên mặt tuyết, đôi mắt tròn xoe đầy kiêu hãnh, lúc này có đôi chút phong thái của bố mình, Tiểu Hắc. "Mũm Mỉm, đi bắt thỏ đi." Sở Sở vươn bàn tay nhỏ bé của mình nhẹ nhàng đẩy vào cái mông mũm mĩm của sói con, khi cậu đẩy cái mông nhỏ đó, có cảm giác toàn thịt là thị, chắc khỏe đàn hồi, khiến người ta cảm giác rõ ràng còn hơn cả khi chạm vào con thỏ tuyết. Một con thỏ hoàn toàn không đủ để nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023470/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.