Bọn họ xoa lên cái bụng xẹp lép của mình rồi đi theo sau lưng bọn trẻ. Lên núi vào mùa này là cực khổ nhất, vì núi bị tuyết dày bao phủ, trên núi cực kỳ tiêu điều, hoàn toàn không tìm được thứ gì để thỏa mãn cơn đói, trừ khi săn được con mồi, nhưng núi phia sau cách đồn Khoá Sơn rất gần, khả năng săn được rất thấp. Mấy người trẻ tuổi coi như là giúp bọn trẻ đi chơi một chuyến. Bọn họ tin rằng không đi săn được thì chắc chắn lát nữa bọn trẻ sẽ sớm về nhà, cảm giác đói bụng rất khó chịu, không ai có thể chịu đựng được lâu. Sở Sở vốn chỉ muốn dẫn bạn bè đi dạo quanh phía sau núi, nhưng khi có nhiều người hơn, ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm túc, khiến cho sói con cũng trở nên nghiêm túc, bước chân của nó không còn chỉ để cho vui nữa. Sói con bẩm sinh đã phù hợp với rừng rậm. Khi bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh và nghiêm túc hơn, nó bắt đầu thận trọng bước đi, cái đầu tròn cũng chuyển động. Thỉnh thoảng nó dừng lại, cẩn thận lắng nghe, dường như có thể nghe thấy những âm thanh mà bọn Sở Sở không thể nghe thấy. Cứ như vậy, sự chú ý của mọi người càng tập trung hơn. Mọi người tự động đi theo phía sau sói con, tuyết trên mặt đất từ cứng rắn chuyển sang xốp giòn. Cứng rắn là vì có nhiều người giẫm lên, tuyết bị giẫm chặt lại, xốp giòn thì lại khác, là bởi vì không có nhiều người đi trên tuyết vẫn như mới rơi xuống đất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023469/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.