Sở Sở nhìn con mồi trên mặt đất, sau đó nhìn mọi người đang dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình, cậu ôm con sói con mệt mỏi lên, kiên quyết nói: "Em đã nói trước rồi, đi săn được sẽ ăn thịt, chúng ta sẽ không đem về, ở trên núi nướng thịt ăn." Nếu không mang con mồi về thì quả thực bọn họ có thể ăn tất cả. "Thật... thật sự nướng thịt ăn à?" Lời nói của Sở Sở không hề gây ra tiếng kêu sợ hãi hay tiếng cười điên cuồng, phải một lúc sau mới có người dùng giọng điệu yếu ớt hỏi lại câu này. Bởi vì mọi người đều biết, nướng thịt ăn trên núi có nghĩa là hôm nay mọi người đều có thể ăn một bữa thịt no. "Đúng vậy, nướng lên ăn đi. Chúng ta mau tìm một chỗ, phải có nước và củi khô nhé." Sở Sở lộ ra khuôn mặt tươi cười với mọi người. Dưới sự giáo dục của Tần Thanh Man, trong tình huống ở nhà không thiếu đồ ăn, cậu có thể chia sẻ với bạn bè. "A! Tốt quá, ăn thịt đi, ăn thịt đi." Tam Mộc là người đầu tiên nhảy lên, theo sau là nhiều đứa trẻ khác cũng giật nảy mình trên tuyết, giờ phút này, sự mệt mỏi của mọi người đều biến mất, ai nấy đều vui mừng vì cái bụng sắp được lấp đầy. "Nào, chúng ta quay lại đi. Mọi người còn nhớ nơi chúng ta đến có một con suối nhỏ không? Nơi đó có nước chảy, vẫn chưa đóng băng hoàn toàn. Kiếm củi ở gần đó nướng thịt là thuận tiện nhất." Trong đầu Lê Tinh lập tức nghĩ ra nơi lý tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023471/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.