“Vẫn chưa đến lúc đánh anh ta.” Lục Giai Giai buông bút máy trong tay, nâng mắt lên nhìn: “Nếu như em tiếp tục xung đột với anh ta sẽ gây trở ngại cho danh tiếng của em, người khác đều sẽ cho rằng em đeo bám anh ta không buông.”
“… Vậy phải làm sao? Đánh là được mà.” Lục Nghiệp Quốc vung nắm đấm.
Lục Giai Giai nở nụ cười: “Thứ em muốn là tất cả mọi người đều cho rằng Châu Văn Thanh quấn riết lấy em không buông, đối với em cầu mà chẳng được, hối hận giống như con chó sáp tới trước mặt em nhưng em lại không thèm để ý đến.”
Giọng nói của cô dịu dàng nhưng lời nói ra lại mang theo chút tàn nhẫn, Lục Nghiệp Quốc vô thức nghĩ đến mẹ Lục.
Mẹ Lục là tàn nhẫn ngoài mặt còn em gái anh ta là tàn nhẫn từ trong xương cốt.
Lục Giai Giai thấy Lục Nghiệp Quốc nhìn mình với vẻ ngơ ngác, mới cười ngọt ngào bảo: “Em chỉ không muốn để người khác bắt nạt mình mà thôi.”
Lục Nghiệp Quốc hoang mang thật.
Đúng, em gái anh ta ngoan như vậy, đều là tại thằng chó Châu Văn Thanh đó quá đáng quá thôi.
Lục Giai Giai vẫy tay với Lục Nghiệp Quốc: “Anh qua đây.”
Lục Nghiệp Quốc sáp lại gần em gái mình: “Nói thẳng không phải được rồi sao.”
“Cẩn thận chắc chắn không sai.” Lục Giai Giai thấp giọng: “Anh bảo cha hai ngày này cho anh ta tới chỗ vất vả nhất làm việc đi.”
Cô biết Châu Văn Thanh sợ nhất là làm việc đồng áng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-nang-phao-hoi-cuc-pham/3196174/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.