Bọn họ thấy là cô đang ghi chép lại có hơi tò mò.
Bác gái cả của cô mở miệng trước: “Giai Giai, cháu bị thương mà vẫn làm việc sao?”
“Cháu chỉ đang tiếp nhận lời kêu gọi của quốc gia thôi ạ.” Lục Giai Giai cúi đầu viết tên của bác gái cả Lục: “Hôm nay các bác vẫn ghi chung đúng không?”
“Ồ, chữ của Giai Giai đẹp như vậy kìa.”
“Trước đây thi thoảng cháu có luyện.” Lục Giai Giai vừa cười vừa giải thích.
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may “Lục Giai Giai” chỉ bận theo đuổi Châu Văn Thanh nên hoàn toàn chưa từng lộ chữ trước mặt người trong thôn, bằng không thật sự lại phí một phen mô phỏng chữ.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau đăng ký rồi đi làm đi.” Mẹ Lục chen vào từ bên ngoài.
Hôm nay là ngày đầu tiên con gái đi làm, đừng có dọa sợ con gái bà ta.
Mẹ Lục cầm nông cụ của mình nghênh ngang chen hàng, vênh váo tự đắc giống như khổng tước xòe đuôi: “Mau đăng ký đi, mẹ với cha con lấy chung.”
Lục Giai Giai: “… Vâng.”
Lúc mẹ Lục đi vào đã liếc mắt ra hiệu cho Lục Nghiệp Quốc, lại trừng mắt nhìn Châu Văn Thanh một cách rất dữ tợn.
Sắc mặt của Lục Nghiệp Quốc lại nghiêm túc hơn, liếc mắt lườm Châu Văn Thanh.
Dám quấy rối em gái tôi, một quyền cũng đủ đánh cậu sấp mặt.
Rất nhanh, phần lớn thôn dân đã đăng ký xong.
Lục Giai Giai có hơi nhức tay, cô xoa cổ tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-nang-phao-hoi-cuc-pham/3196171/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.