Lâm Chính Nhiên thở phào nhẹ nhõm, việc lên xuống tàu hỏa mấy ngày trước đã gây ra cho cô một ám ảnh tâm lý rất lớn, cô bị xô đẩy tới nỗi hồn phách cũng sắp bay cả ra ngoài.
Lâm Chính Nhiên: "..."
Khi lên tàu, họ đã tìm thấy khoang của mình, một khoang có sáu giường, đã có sẵn bốn người trong đó.
Có hai ông bà già và hai người nam nữ trẻ tuổi, hai người trẻ ở tầng giữa, hai ông bà ở dưới cùng, phía trên thì trống không.
Lâm Nam Phong xác nhận lại vé trong tay mình thì bước lên phía trước, hòa nhã chào hỏi: "Ông ơi, đây là chỗ của nhà bọn cháu mà."
Ông già không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm mở mắt ra, bà già bên cạnh thì đứng dậy, ngại ngùng nói: "Chào các đồng chí, sức khỏe ông già nhà tôi không tốt, còn say tàu xe, chúng tôi chỉ ngủ một đêm thôi, ngày mai sẽ trả lại giường cho các cô."
"Không phải trên đó còn hai chỗ trống sao, hai người có thể ngủ ở đó mà."
Bé có thể ngủ trên đó, nhưng bé không dám để mẹ và Đa Bảo ngủ trên đó, hai người ngủ một giường lỡ mà rơi xuống đất, cô không tưởng tượng nổi hậu quả sẽ ra sao.
Lại nói ngày mai các người mới xuống xe, có nghĩa là đêm nay chúng tôi phải qua đêm như vậy hả? "Bà ơi, bà xem nhà chúng cháu còn có trẻ con, buổi tối ngủ trên đó không tiện, chồng bà đau ốm thì thôi không nói làm gì, vậy bà đi lên đó ngủ đi." Lâm Nam Phong nói.
Bà già mím môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601666/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.