Lâm Chính Nhiên dẫn theo con trai, vừa định nói chuyện, Đa Bảo ngoan ngoãn mấy hôm đột nhiên ầm ĩ, cậu tức giận nói: "Con muốn cha, con muốn bà nội, bọn họ đi đâu rồi?"
"Chết rồi." Lâm Nam Phong nhìn Đa Bảo chằm chằm: "Bọn họ chết rồi, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa."
Đa Bảo bốn tuổi biết rõ từ "Chết" này.
Lúc trước cậu từng nuôi một con chim, sau đó chim bị chị hai đánh chết, khi đó chị hai nói với cậu như thế.
Ban đầu cậu không hiểu, nhưng sau đó chim không đứng lên được nữa, không hề tỉnh lại, cậu mới hiểu được chết là sẽ không còn được gặp lại.
"Chị xấu xa." Đa Bảo khóc lớn đánh Lâm Nam Phong: "Chị nói bậy, chị nói bậy, cha và bà nội không chết, em cũng không chơi với chị nữa."
Lâm Nam Phong để Đa Bảo đánh mấy lần, cô bé vẫn kiên trì nói: "Bọn họ chết rồi, em không còn cha và bà nội nữa, khóc cũng vô dụng."
"... Mẹ!" Đa Bảo gào khóc.
"Con đủ rồi!" Lâm Chính Nhiên ôm con trai, đau lòng nói: "Thằng bé còn nhỏ, con nói với thằng bé nhẹ nhàng thôi."
Lâm Nam Phong thầm nghĩ: Bây giờ con vẫn nói nhẹ nhàng với nó, chuyện bà cụ và Trương Sĩ Thành đã chết phải để Đa Bảo biết rõ.
Nếu không sau này sẽ gây họa lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601665/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.