Bà già hai mắt đỏ hoe xua tay tiếp lời cô gái: "Thế làm sao được, làm phiền cháu quá."
"Cháu chỉ không chịu nổi một đứa trẻ con mà ghê gớm thế thôi."
Cô gái tức giận mắng: "Nhà ai không có người già chứ, đi ra ngoài khó khăn thì làm sao? Chỉ có con bé này là cứng đầu cứng cổ thôi."
Tiếng mắng mỏ của người phụ nữ ngày càng lớn, Đa Bảo sợ hãi ôm lấy chân chị gái mình, đúng lúc này Lâm Chính Nhiên phía sau cũng đi vào.
Vừa rồi lúc lên tàu có đi ngang qua nhà vệ sinh, thấy có đông người xếp hàng quá nên Lâm Chính Nhiên bảo con gái lên tìm khoang tàu sắp xếp trước.
Lúc này cô vừa xuất hiện, hai mẹ con trông rất giống nhau, cô gái phía trên lập tức đoán được họ đi cùng nhau, càng làm gay gắt hơn.
"Con nhà chị bị nuôi thành hư đốn quá rồi, chị về quản lại nó đi, tránh cho sau này đi ra ngoài gây nguy hại cho tổ quốc."
Bà già cũng tỏ vẻ cầu khẩn, nói: "Tôi bảo đảm chúng tôi chỉ ở lại đây một đêm thôi, ngày mai tới nơi chúng tôi sẽ xuống xe, nhất định sẽ trả lại giường cho cô mà."
Lúc này Lâm Nam Phong đã tới bên cạnh ông già, mơ hồ ngửi được trên người ông ta có mùi rượu, chỉ thấy mí mắt ông ta giật giật, trên mặt có vẻ tươi cười.
Đây là giả bộ ngủ thì có, bệnh nhân nào mà uống rượu chứ? Lâm Nam Phong đang nhìn ông ta, bên tai đã nghe thấy mẹ gượng gạo nói: "Vậy các con ngủ một đêm đi, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601667/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.