Lâm Mộng Nương đánh một cái lên lưng con gái, khiến Lâm Nam Phong bỗng chốc lấy lại tinh thần.
Lúc cô còn muốn đánh thêm cái nữa thì Đa Bảo chắn ở phía trước bé, bàn tay Lâm Mộng Nương giơ lên trước gương mặt toàn là mồ hôi của con gái cũng không đánh nữa, cô nhụt chí buông tay xuống.
Xe lửa từ chậm đến nhanh, lúc này Lâm Mộng Nương mới tỉnh mộng.
Cô được con gái dẫn đi trốn khỏi nhà họ Trương, đi cùng cô còn có con trai.
Sau khi vào nhà họ Trương thì ngày nào cũng bị quản lý, người nhà họ Trương bao gồm Trương Sĩ Thành cũng coi cô như công cụ sinh đẻ.
Dần dà cô cũng cảm thấy bản thân mình nên như vậy, việc chạy trốn khỏi nhà họ Trương là việc cô chưa từng nghĩ đến.
Lâm Mộng Nương sửng sốt cả buổi, họ không có dự định mua vé, mua tới chỗ nào thì xuống chỗ đó thôi.
Thật ra ngay cả Lâm Nam Phong cũng không biết đi đâu, chỉ biết là trước mắt cứ rời khỏi thành phố Khương đã, tạm thời cứ đi vậy thôi.
Xuống xe lửa khoảng bốn giờ, ba mẹ con ở trên sân ga nhìn nhau.
Mà lúc này họ đã cách thành phố Khương bốn trạm, không đến 500 km.
Bụng Đa Bảo kêu ùng ục, phá vỡ sự lúng túng.
Lâm Nam Phong đề nghị: “Trước tiên chúng ta tìm chỗ ở, có chuyện gì thì đến đó thương lượng, tiện thể lấp đầy bụng đã.”
Cũng không tới lượt một đứa bé như Đa Bảo đồng ý hay không, nhưng nghe thấy có thể lấp đầy bụng khiến Đa Bảo vẫn rất phấn khởi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601656/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.