Lâm Nam Phong lại không ngốc, chắc chắn không thể tự mình chủ động lấy cho họ xem, nếu không sẽ trông rất giả trân.
Dù sao tuổi còn nhỏ, da mặt dày, cứ sống chết không thừa nhận là trộm đồ thôi.
Bé càng phủ nhận Tiểu Mao và Lý Thống lại càng đắc ý, tình cảnh giằng co không dứt, cho đến khi bác gái ban đầu lên tiếng không ngồi yên được nữa.
Vừa rồi con nhóc giả trai nói móc bà ta như thế, khiến bà ta đã sớm ghi hận.
Hơn nữa bà ta chắc chắn là con nhóc giả trai này lấy trộm đồ, cho nên đưa cháu trai cho con dâu ở bên cạnh, xắn tay áo lên đi về phía trước.
Lâm Nam Phong vốn muốn kịch liệt phản kháng một chút, thế nhưng bác gái quá mạnh sức, Mộng Nương cũng chưa kịp vào hỗ trợ.
Chỉ vài ba chiêu, bác gái dựa vào ưu thế của bản thân mà đã khống chế được bé, lấy cuốn sách giấu trong tay áo dễ như trở bàn tay.
Sau khi bác gái giao sách cho người đàn ông đeo kính cũng không buông bé ra, mà giận dữ mắng bé: “Tuổi còn nhỏ đã đi ăn trộm, chờ gặp cha mẹ cháu tôi sẽ ở trước mặt họ hỏi xem họ dạy cháu thế nào.”
Mộng Nương bỗng rút lại cánh tay đang giơ ra cứu con gái.
Thật ra Nam Phong vẫn luôn rất nghe lời, thành tích học tập trên lớp cũng rất tốt, cô rất tự hào khi có một cô con gái như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601655/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.