Lâm Chính Nhiên kéo chăn cho con gái, cô lại muốn khóc lần nữa. Cô không biết mình khóc vì lý do gì, mà chỉ muốn khóc, muốn trút hết ra.
Nhưng mấy ngày nay cô thật sự đã khóc quá nhiều, giờ phút này nước mắt cũng không nặn ra được.
Đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, cô ngồi ở trên giường ôm chặt lấy mình, trăng nhạt sao thưa, cô cứ ngồi như vậy cả đêm.
-
Trên biển.
Lúc này tàu đã rời khỏi phạm vi của thành phố Khương.
Mạnh Ngọc nhớ em trai nói là lên tàu sẽ trả tiền, hơn nữa cô ta phải cầm tiền về, nếu không để Sĩ Thành hỏi thì cô ta lại không tiện ăn nói.
Bây giờ giữa vợ chồng họ đã xuất hiện khoảng cách, không thể bởi vì chuyện tiền bạc mà khiến mối quan hệ tồi tệ hơn được.
Mạnh Ngọc cho rằng chuyện đòi tiền thì chỉ cần cô ta lên tiếng là được, nhưng không ngờ cô ta mãi mãi không lấy lại được số tiền này.
“Lừa? Bị lừa là sao?” Lúc này trong phòng chỉ có ba chị em, sắc mặt Mạnh Ngọc trắng bệch chất vấn Mạnh Hiền.
“Em trai, em nói cho rõ ràng đi, bị người ta lừa là sao? Chị đã lấy toàn bộ tài sản của anh rể em cho em mượn, hơn một triệu đấy, cũng không thể vì em nói bị người ta lừa mà chị không truy cứu được?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-quy-co-tu-ban-ve-que-roi/4601657/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.