Kim Tú Châu mới vừa vào cửa bước chân chợt ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn theo hướng người nói, thấy đối phương là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, mặt tròn mắt nhỏ, khi cười lên khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn.
Chị ta không nhìn Kim Tú Châu, mà quay đầu hỏi người phụ nữ bên cạnh, “Không phải tôi nhìn nhầm chứ? Lần trước Tiền Ngọc Phượng mặc chiếc áo này, cô ta còn nói mẹ chồng cô ta tự may, khoe khoang rất lâu.”
Phòng khách cũng không lớn lắm, ở giữa bày một chiếc bàn vuông, mấy người đàn ông ngồi quanh đó uống trà, phụ nữ thì ngồi gần cửa nói chuyện, tay cầm hạt dưa, vỏ hạt dưa ném thẳng xuống đất, lộn xộn không chỗ đặt chân.
Người phụ nữ được hỏi mặt nhỏ dài, nghe thấy câu này lúng túng cười, thấy chung quanh đều nhìn mình, vội vàng nói một câu, “Không nhớ lắm.”
Trong lòng chị ta thì tức giận không thôi, không muốn vì loại chuyện này mà đắc tội với người khác.
Lưu Hồng Nguyệt dường như không nghe thấy, làm ra vẻ mặt kinh ngạc, “Sao lại không nhớ, hôm đó cô cũng ở đây mà.” Biểu cảm vô cùng khoa trương.
Kim Tú Châu đang muốn nói, Giang Minh Xuyên vốn đi đằng sau cô đột nhiên tiến lên một bước, bảo vệ cô phía sau. Lưu Hồng Nguyệt còn đang muốn nói thêm, thấy một màn như vậy, trong lòng có chút không tự tin, chị ta cũng chỉ nghe mấy câu chuyện ngồi lê đôi mách mới dám làm như vậy.
Người phụ nữ ngồi cách Lưu Hồng Nguyệt không xa chào hỏi Giang Minh Xuyên, “Doanh trưởng Giang tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903469/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.