Buổi sáng, Kim Tú Châu dẫn hai đứa bé sang nhà bên cạnh trả quần áo.
Sang tới nhà hàng xóm, Tiền Ngọc Phượng đang ngồi xổm dưới đất giặt quần áo, trong sân có giếng nước, chị ta cũng lười mang ra ngoài, giặt luôn ở trong sân.
Kim Tú Châu hai ngày nay còn chưa giặt quần áo, trời chưa sáng thì Giang Minh Xuyên đã xách thùng ra ngoài, cô chỉ cần cơm nước xong xuôi rồi mang phơi nắng là được.
Nhìn thấy bọn họ tới, Tiền Ngọc Phượng gọi Đại Nha ở trong nhà ra, “Mau mang cái ghế cho thím Kim ngồi.”
Trong phòng đáp vâng, sau đó một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi bưng ra một chiếc ghế, đặt trước mặt Kim Tú Châu.
Tiền Ngọc Phượng nhìn thấy thì không nhịn được nói: “Bảo con lấy một cái, con cũng chỉ lấy đúng một cái? Còn em trai em gái thì sao, nhìn thấy khách đến nhà cũng không biết đường chào.”
Cô bé rầu rĩ đáp lời, xoay người vào nhà bê hai cái ghế nhỏ ra, đặt xuống rồi đi luôn.
Tiền Ngọc Phượng có phần bất đắc dĩ nói với Kim Tú Châu: “Con bé này cũng không biết giống ai, càng lớn càng ít nói, cả ngày không rặn ra được một câu.”
Kim Tú Châu vờ lườm chị ta một cái, “Chị chê bai gì chứ, cô bé xinh xắn như thế, đâu có tệ như chị nói. Thêm nữa con gái dịu dàng ngoan ngoãn một chút càng tốt chứ sao, mới nhìn đã khiến cho người ta thích, không lẽ kiểu tính tình đanh đá mồm mép liến thoắng mới khiến người ta thích?”
Tiền Ngọc Phượng nghe xong cũng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-qua-phu-tai-gia/4903470/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.