Mặc dù Vương Ngọc Hoa không vui, nhưng để thể hiện trước mặt cha mẹ chồng, cô ta vẫn nhanh chóng múc một bát bưng cho Vương Lập Quảng.
Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng lúng túng, ngoại trừ ông Triệu mang ánh mắt đầy tán thành.
Vương Văn Quảng cũng không nói gì, đặt canh trứng gà trước mặt cậu ba Triệu, tự đứng dậy múc lại một bát.
Hôm sau ăn sáng xong, Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng dẫn mấy đứa bé chuẩn bị đến công xã Anh Đào, đã đi ra cửa thôn được tám trăm mét thì Vương Ngọc Hoa thở hổn hển đi theo.
Khác với biểu hiện lạnh nhạt hôm qua, lần này cô ta mang vẻ mặt đầy vui vẻ, nói: “Chị hai, hôm qua cha chúng ta bảo em đi cùng anh chị đến trên mua bánh khô, không ngờ buổi sáng thức dậy đã nghén, suýt nữa thì lỡ giờ!”
Triệu Trân Trân lạnh mặt, nói: “Chúng tôi đến trấn là vì có chuyện chính đáng, hơn nữa lần này đi cũng không mang tiền, càng không có phiếu lương thực. Có thằng tư thì phiếu của chúng tôi còn chưa đủ dùng, đâu có tiền mua bánh khô cho cô?”
Vương Ngọc Hoa dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn cô.
Triệu Trân Trân lười để ý đến cô ta, dứt khoát nghiêng đầu nói chuyện với mẹ Trương.
Sống lại cũng hơn một tháng, có lúc Triệu Trân Trân sẽ nghĩ lại. Kiếp trước trong mắt người khác, nhất là trong mắt người chồng Vương Văn Quảng và hàng xóm của thôn họ Triệu, chắc chắn cô được xem như là đứa con có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-nguoi-me-tot/2514545/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.