Nhìn thấy Vương Kiến Xương đã ăn hết một chén đồ ăn và nửa cái bánh bao, Triệu Trân Trân mới yên tâm, cô cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn. Bên tai đầy tiếng ồn ào nói chuyện của ông Triệu và Vương Ngọc Hoa, khiến người ta chẳng có chút khẩu vị gì.
Hơn nữa con người Vương Ngọc Hoa, hận người có cười người không*, trong thôn có rất nhiều người đều bị cô ta cười nhạo một lần, tựa như ra vẻ bản thân cô ta có khả năng như thế nào!
*Hận người có cười người không (恨人有笑人无): nghĩa là bản thân mình có món đồ mà người khác không có thì mình sẽ chế nhạo người ta, còn bản thân mình không có món đồ mà người khác có thì mình sẽ đố kỵ ghen ghét với người ta.
Cô ngẩng đầu nhìn mẹ mình Chu Gia Anh, bà ấy đã có vẻ mặt không vui.
Triệu Trân Trân nhíu mày, đứng lên dọn bình rượu trên bàn xuống dưới, nói: “Mọi người đừng uống nữa, mau ăn cơm đi, ngày mai con và Văn Quảng còn phải đến công xã làm việc!”
Ông Triệu không vui nhìn con gái một cái, Triệu Trân Trân cũng nghênh đón ánh mắt không hề yếu thế.
Cũng không uổng công mấy năm nay cô làm chủ tịch công đoàn, nghiêm mặt cũng có vài phần cảm giác không nộ tự uy*.
*Không nộ tự uy: Miêu tả một người dù không tức giận nhưng vẫn uy nghiêm.
Mặc dù ở nhà ông Triệu không chịu thừa nhận, nhưng ở bên ngoài lại rất khoe khoang về con gái nhà mình. Quả thật trong nhà cũng cần sự tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-nguoi-me-tot/2514547/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.