Triệu Trân Trân không nhịn được cúi xuống hôn đứa con một cái.
Kiến Quốc quay đầu nhìn thấy, mong chờ nhìn mẹ.
Triệu Trân Trân mỉm cười, nói: “Kiến Quốc à, em trai con ngủ rồi, về nhà mẹ sẽ hôn con và anh được không?”
Kiến Quốc đáp một tiếng rất vang dội, Kiến Dân không quay đầu, nhưng cũng mím môi cười.
Kiến Xương bốn tuổi im lặng hơn nhỏ Kiến Minh nhiều, thằng nhóc khỏe mạnh, ít nhất phải mười mấy cân rồi. Triệu Trân Trân bế thằng nhóc đi không bao xa đã cảm thấy cánh tay ê ẩm.
Cũng may Vương Văn Quảng đứng ở đầu hẻm xa xa đón cô, thấy bóng người của cô thì vội vàng đi tới. Vương Văn Quảng bế Vương Kiến Xương, lúc chuyển tay thì đứa bé mở mắt ra, thấy là cha thì lại nhanh chóng nhắm mắt ngủ.
Triệu Trân Trân thấp giọng hỏi: “Mẹ về nhà chưa?”
Vương Văn Quảng cũng thấp giọng nói: “Mới về chưa bao lâu, anh cả đưa tới, hình như đánh nhau với nhà thằng ba?”
Lúc nói chuyện hai người vào sân, đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng hét như giết heo của Chu Gia Anh.
Ôi, vô cùng hùng hồn như vậy, chứng minh vốn dĩ không chịu thiệt.
Triệu Trân Trân đoán không sai, đúng là Chu Gia Anh không chịu thiệt, bà ta hung hăng chạy tới, sau khi mắng xa xả vào mặt Vương Ngọc Hoa một trận thì bắt đầu ra tay cướp kẹo!
Lúc này Vương Ngọc Hoa mới phản ứng kịp, cô ta cũng nổi giận, kẹo mạch nha là chị chồng mua cho cô ta, dựa vào đâu mà mẹ chồng muốn cướp đi?
Vương Ngọc Hoa cao lớn đứng trước mặt Chu Gia Anh, nói: “Bà già chết bầm, răng sắp rụng hết còn ăn kẹo cái gì? Đây là chị hai mua riêng cho tôi, bà muốn ăn thì bảo chị hai mua, đừng đến tìm tôi!”
Chu Gia Anh tức giận nhảy cẫng lên, nói: “Con điếm không biết xấu hổ nói xằng bậy này! Tao vừa hỏi Trân Trân, đâu phải mua cho mày? Nó bảo mày cầm về trước, mười lăm ký kẹo này mọi người đề có phần!”
Vương Ngọc Hoa sửng sốt, mặc dù là Triệu Trân Trân bỏ tiền, mẹ Trương dẫn cô ta đi mua kẹo, một phát mua mười lăm ký. Chị chồng bảo cô ta cầm kẹo về trước, nhưng đúng là không nói đây là cho một mình cô ta.
Lúc đang sửng sốt, Chu Gia Anh va vào cô ta, Vương Ngọc Hoa theo bản năng bảo vệ bụng của mình, không khỏi lui về sau hai bước.
Chu Gia Anh vội vàng bỏ từng túi kẹo mạch nha vào trong giỏ trúc mà mình mang tới.
Đương nhiên Vương Ngọc Hoa không chịu để bà ta lấy, hai người giành giật nhau.
Nhưng bởi vì Vương Ngọc Hoa mang thai, cô ta không dám dùng sức lực quá lớn, cũng như vậy, Chu Gia Anh cũng kiêng dè con dâu đang mang thai, cũng không dám quá đáng.
Hai người lôi kéo nửa ngày, da thịt không hề bị thương.
Lúc này hàng xóm đã gọi Triệu Truyền Sơn và Triệu Truyền Hải tới.
Triệu Truyền Sơn làm chủ, chia mười lăm cân kẹo thành hai phần, một phần năm ký cho Vương Ngọc Hoa, một phần khác mười ký thì cho hai ông bà Chu Gia Anh.
Chu Gia Anh không hề bị thương còn kiếm sạch mười ký kẹo, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng vừa nghe thấy cửa sân vang lên, biết là con gái có hiếu đã về, mới giả vờ vừa khóc vừa kêu.
Triệu Truyền Sơn và Triệu Truyền Hải đã về nhà, ông Triệu ngồi trên ghế đen mặt hút thuốc lá cuộn, Chu Gia Anh nằm trên giường đất ở phòng trong rên lên rên xuống.
Nếu không phải vì con gái ở nhà cần giữ mặt mũi, chắc ông Triệu đã sớm nổi giận một trận với Chu Gia Anh. Chẳng những nổi giận, chắc chắn còn sẽ ép bà ta trả hết kẹo cho con dâu nhỏ.
Họ đã ở cái tuổi này rồi, còn ăn kẹo cái gì, có miếng ăn đã tốt rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]