Triệu Trân Trân không nhịn được cúi xuống hôn đứa con một cái.
Kiến Quốc quay đầu nhìn thấy, mong chờ nhìn mẹ.
Triệu Trân Trân mỉm cười, nói: “Kiến Quốc à, em trai con ngủ rồi, về nhà mẹ sẽ hôn con và anh được không?”
Kiến Quốc đáp một tiếng rất vang dội, Kiến Dân không quay đầu, nhưng cũng mím môi cười.
Kiến Xương bốn tuổi im lặng hơn nhỏ Kiến Minh nhiều, thằng nhóc khỏe mạnh, ít nhất phải mười mấy cân rồi. Triệu Trân Trân bế thằng nhóc đi không bao xa đã cảm thấy cánh tay ê ẩm.
Cũng may Vương Văn Quảng đứng ở đầu hẻm xa xa đón cô, thấy bóng người của cô thì vội vàng đi tới. Vương Văn Quảng bế Vương Kiến Xương, lúc chuyển tay thì đứa bé mở mắt ra, thấy là cha thì lại nhanh chóng nhắm mắt ngủ.
Triệu Trân Trân thấp giọng hỏi: “Mẹ về nhà chưa?”
Vương Văn Quảng cũng thấp giọng nói: “Mới về chưa bao lâu, anh cả đưa tới, hình như đánh nhau với nhà thằng ba?”
Lúc nói chuyện hai người vào sân, đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng hét như giết heo của Chu Gia Anh.
Ôi, vô cùng hùng hồn như vậy, chứng minh vốn dĩ không chịu thiệt.
Triệu Trân Trân đoán không sai, đúng là Chu Gia Anh không chịu thiệt, bà ta hung hăng chạy tới, sau khi mắng xa xả vào mặt Vương Ngọc Hoa một trận thì bắt đầu ra tay cướp kẹo!
Lúc này Vương Ngọc Hoa mới phản ứng kịp, cô ta cũng nổi giận, kẹo mạch nha là chị chồng mua cho cô ta, dựa vào đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-nguoi-me-tot/2514527/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.