Chương trước
Chương sau
Con dâu nhỏ thì khác, vốn dĩ người trẻ đã ham ăn, huống chi bây giờ còn mang thai cháu của nhà họ Triệu!

Triệu Trân Trân bình tĩnh đi vào sương phòng trước, nhóc Kiến Minh đã dậy từ lâu, mẹ Trương hái một quả bí đỏ lớn bằng nắm tay trong sân cho cậu nhóc xem. Con ngươi long lanh của cậu nhóc quay theo bí đỏ, khỏi cần nói đáng yêu cỡ nào.

Mẹ Trương thấy cô đi vào, bèn vội vàng nói: “Mới thay tã lót, cũng vừa uống sữa bột, nhưng mà không uống được nhiều.”

Triệu Trân Trân gật đầu, dùng khăn ướt lau, vén vạt áo lên tự cho nhóc Kiến Minh bú, sau đó hỏi: “Buổi tối ăn gì?”

Mẹ Trương sớm tính toán trong lòng, nói: “Bà ngoại Kiến Minh nói còn có chút gạo kê, không bằng nấu chút cháo gạo kê bí đỏ cho cậu bé? Trộn thêm một nồi dưa chuột, hâm nóng bánh bao được không?”

Triệu Trân Trân gật đầu.

Ăn cơm tối xong cả nhà Triệu Trân Trân rửa mặt đi ngủ, vừa rạng sáng hôm sau đã lên đường về thành phố.

Hôm nay là chủ nhật, Triệu Trân Trân dậy sớm đã quét nhà từ trên xuống dưới một lần, mẹ Trương thì giặt quần áo bẩn của người trong nhà rồi phơi trên ban công.

Làm xong mọi chuyện mới vừa sáu rưỡi, mẹ Trương lau tay, hỏi: “Trân Trân, buổi sáng chúng ta ăn gì?”

Triệu Trân Trân suy nghĩ, nói: “Ăn mì đi, đúng rồi, ăn cơm xong phải đến nhà bà nội của Kiến Minh, bà cầm thịt muối trong kho ra để mang theo!”

Mẹ Trương đáp một tiếng đi đến phòng bếp.



Triệu Trân Trân vào phòng tắm tắm rửa, vừa lau tóc vừa kéo tủ quần áo ra chuẩn bị chọn đồ, chọn tới chọn lui vẫn chọn váy liền hoa nhí màu xanh dương.

Bởi vì Vương Văn Quảng rất sang trọng, mỗi mùa đều làm ít nhất hai bộ đồ mới. Bọn nhỏ cũng có tiêu chuẩn như vậy, chi tiêu của hai khoản này đã rất lớn, Triệu Trân Trân thì tiếc tiền mua quần áo cho mình.

Ở công xưởng mặc đồ lao động may bằng vải lao động màu xanh dương, tan làm mặc áo sơ mi sợi tổng hợp và quần. Mùa hè mặc loại vải này không tính là thoải mái, nhưng lại chịu được ma sát, không bị nhăn. Một bộ đồ mặc ít nhất ba bốn năm, giặt rồi vẫn như mới.

Còn có một chiếc áo sơ mi hoa nhỏ bằng vải bông nguyên chất, bình thường ra ngoài mới mặc, lần trước về nhà mẹ ở thôn họ Triệu đã mặc nó.

Còn có hai chiếc váy liền, là Vương Văn Quảng mua cho cô lúc mới kết hôn, một chiếc đỏ thẫm, một chiếc hoa nhỏ xanh dương. Mặc dù những năm nay vóc dáng của cô không thay đổi gì, váy đều có thể mặc vừa, nhưng mặc màu đỏ thẫm quá chói mắt.

Triệu Trân Trân tìm bàn là rồi là phẳng chiếc váy rồi treo trên tay vịn của cầu thang, sau đó lên tầng. Đúng lúc nhóc Kiến Minh tỉnh lại, sau khi cho bú thì hai người Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng hợp sức tắm cho con. Vừa thay xong quần áo sạch sẽ, nhóc Kiến Xương bốn tuổi lau nước mắt bĩu môi đi vào từ phòng bên cạnh.

Kiến Xương dậy sớm, ăn mấy miếng bánh khô uống nửa chai nước, một mình cầm xe gỗ nhỏ chơi trong phòng một lúc. Có lẽ cảm thấy nhàm chán, bèn đi tìm anh Kiến Dân và Kiến Quốc chơi. Hai anh lớn bị thằng nhóc đánh thức rất không vui, Kiến Quốc giật xe gỗ nhỏ của thằng nhóc thì không nói, còn tháo hỏng bánh xe bên trên.

Triệu Trân Trân cười hỏi: “Kiến Xương sao thế?”

Vương Kiến Xương khóc oa oa, nhào vào lòng mẹ.

Triệu Trân Trân nhỏ giọng dỗ dành thằng ba, còn gọi Kiến Quốc tới bảo thằng bé xin lỗi em trai. Thời gian này Vương Văn Quảng sửa xong xe gỗ nhỏ, cũng hứa lần sau đi công tác sẽ mang một chiếc xe hơi điều khiển từ xa về nhà, Vương Kiến Xương mới nín khóc mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.