Nói xong chuyện chính, trong phòng ngủ đã yên tĩnh trở lại, bên cạnh chỉ có tiếng hô hấp khe khẽ của Thang Viên thỉnh thoảng truyền đến.
"Thang Viên ngủ rồi." Lâm Thiệu Hoa nói.
Triệu Uyển Thanh đẩy lồng n.g.ự.c anh, cười nói: "Vậy anh cũng đừng hòng nghĩ..."
Còn chưa dứt lời, cơ thể to lớn của người đàn ông nào đó và ép sát đến.
Một đêm này, Lâm Thiệu Hoa dùng hành động thực tế chứng minh cho Triệu Uyển Thanh thấy anh không những nghĩ mà còn muốn dốc sức...
Buổi sáng Thang Viên thức dậy mới phát hiện mình ngủ ở phía cạnh giường mà cha mẹ thì nằm giữa giường.
"Hu hu hu..." Thang Viên ngồi trong chăn, cái chăn trùm lên đầu khiến mái tóc bù xù, cô bé khóc lên.
Lúc này Lâm Thiệu Hoa đã thức, Triệu Uyển Thanh vẫn còn vùi trong chăn, hai người vừa nghe con gái khóc thì lập tức ôm Thang Viên đến.
Triệu Uyển Thanh vỗ vào vai Thang Viên, vuốt lưng cô bé: "Thang Viên đừng khóc! Làm sao vậy?"
Tuy ngoài miệng cô hỏi như vậy nhưng trong lòng lại đang vô cùng hoảng loạn.
Thang Viên còn nhỏ như vậy đã nhận ra cái gì rồi sao?
Không thể nào! Không thể nào!
Thang Viên vẫn khóc, cô bé giơ cánh tay ôm chặt Triệu Uyển Thanh, nói: "Mẹ, đêm hôm qua có yêu quái ôm Thang Viên đi mất, hu hu hu... Hôm qua rõ ràng Thang Viên đã nằm ở đây, hu hu hu... Yêu quái muốn ăn Thang Viên, hu hu hu..."
Lâm Thiệu Hoa phụ trách ôm Thang Viên đi: "..."
Triệu Uyển Thanh cũng sửng sốt, nói: "Con nghe được mấy lời bậy bạ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945620/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.