Chủ nhiệm công xã càng thêm kiên định, nói: "Đồng chí Triệu, chuyện này cô hãy giao cho công xã xử lý đi! Công xã Hồng Kiều của chúng ta sẽ không dễ dàng làm mai một một xã viên có năng lực và tư tưởng tiên tiến thế này!"
Nói xong chủ nhiệm công xã đã quay về văn phòng, không biết có phải muốn quay về viết báo cáo hay không...
Triệu Uyển Thanh mang vòng hoa hồng lớn, trong tay ôm giấy khen, vẻ mặt vô cùng phức tạp đi xuống.
DTV
Đại đội trưởng kích động đi đến, nói: "Triệu Uyển Thanh, lần này danh tiếng của cháu xem như bùng nổ rồi! Chú không ngờ cháu lại là người không chịu thua kém như vậy. Vừa rồi cháu nói quá hay! Quả thực khiến thôn Thủy Truân của chúng ta phải nở mày nở mặt."
Triệu Uyển Thanh cố nặn ra một nụ cười.
Đại đội trưởng còn cho rằng cô đang vui mừng nên nói thêm: "Vừa rồi có phải chủ nhiệm nói với cháu về việc sẽ báo cáo chuyện này lên huyện không? Vậy cháu cũng phải chuẩn bị đi nhé... Ôi, cháu đúng là người có phúc!"
Triệu Uyển Thanh nghĩ đến sau này cô có thể phải tiếp tục lên diễn thuyết một cách hăng hái, kích động như vừa rồi thì chỉ muốn bó tay.
Cái phúc này cho chú đấy, chú có cần không?
"Uyển Thanh, về nhà thôi!"
Lâm Thiệu Hoa đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô. Anh đi đến cạnh nhìn Triệu Uyển Thanh.
Đại đội trưởng cũng không thể làm kỳ đà cản mũi, ông lập tức cười híp mắt rồi né qua một bên: "Hai đứa về trước đi! Chú vẫn còn việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-60-cam-nham-kich-ban-nu-phu-lam-giau/3945535/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.