Nếu biết trước yêu là sẽ đau, chẳng có ai tình nguyện hãm sâu vào như thế. Nếu biết trước, yêu chính là tự cứa vào trong trái tim mình những vết dao, liệu có ai tình nguyện chịu tổn thương? Người ta bề ngoài mạnh mẽ dứt khoát, nói yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, nhưng mà, nào đâu có ai biết trong thâm tâm họ đang suy nghĩ điều gì? Một khắc rồi lại một khắc, yêu lại càng yêu, say lại càng say, những lời tự thức tỉnh bản thân chỉ là những lời hư vô.
Yêu một người, chẳng ai có thể ngăn cản nổi được nỗi nhớ nhung trong trái tim. Nếu như đau đớn, vậy tại sao lại giống như con thiêu thân cứ vậy mà lao đầu vào? Hắn yêu một người, nhưng đó lại là một mối tình đơn phương. Người ấy không yêu hắn! Hắn cho dù có làm như thế nào cũng tuyệt không yêu hắn! Cùng hắn xảy ra quan hệ, người đó lại vì lý do ấy mà chán ghét hắn. Hắn đau đớn! Hắn thực sự rất đau đớn! Phải làm sao để hắn không phải như vậy nữa? Hắn phải làm sao để hết thảy chỉ giống như một cơn ác mộng?
Nhân sinh, yêu chính là hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng với hắn, trong thiên hạ, yêu chính là đỉnh giới cao nhất của nỗi đau. Nhưng hắn vẫn yêu...